Thiên hạ loạn lạc, giếng làng cạn khô.
Lưu manh Lưu cùng mấy tên huynh đệ cũng chạy nạn về phía nam.
Đi đến chân núi Hoài, vừa lúc miệng khát bụng đói, đột nhiên một cậu nhóc gầy trơ xương xông ra.
Cậu nhóc yếu ớt, nhưng khí thế lại không hề nhỏ, vừa đi lên đã hỏi lưu manh Lưu: “Các người là người mua à? Là các người mua bọn ta bằng khoai lang sấy?”
Con chuột xám trong lồng ngực lưu manh Lưu vô cớ trở nên kích động, nhảy đến bên chân Quý Thâm, kêu chít chít chít.
Thấy vậy, lưu manh Lưu và các huynh đệ của hắn phá lên cười.
Con chuột xám này quả không bình thường, tham ăn tham uống, chỉ cần là thức ăn, sẽ không thể giấu được trước cái mũi của nó! “Đang lo không có miếng thịt nào vào bụng, thế mà đồ ngon lại tự dâng đến tận miệng.”
Lưu manh Lưu cười xấu xa nói: “Không sai, chính là bọn ta.”
“Tiểu tử, giao hết thức ăn trên người ngươi...”
Không ngờ, hắn còn chưa dứt lời, Quý Thâm đã quay chân bỏ chạy.
Mấy tên đó ngơ hết cả ra.
Con chuột xám nhảy ra bên ngoài, bám theo Quý Thâm.
Lưu manh Lưu nhổ một bãi nước bọt trên mặt đất, vẻ mặt hung dữ: “Đuổi theo!”
Mấy tên đó đuổi theo đến lán cỏ.
Đồ ăn... vẫn chưa thấy.
Nhưng thời buổi này, ai lại đặt thức ăn ở bên ngoài cơ chứ.
Lưu manh Lưu hung tợn nói: “Bọn ta không cần tiền, chỉ cần thức ăn, thức thời thì mang toàn bộ đồ ăn ra đây, có lẽ bọn ta vui rồi, may ra chừa lại cho các ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mang-dan-con-chay-nan-toi-mang-ca-thon-lam-giau/3858520/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.