Quý Nhụy lắc đầu, sau đó xé miếng khoai lang sấy thành hai nửa, một nửa cho Quý Thiên Nhu: “Mẹ, người đói rồi, cái này cho người ăn.”
“Con ăn đi, mẹ vẫn còn.”
Quý Thiên Nhu nheo mắt, đúng là hài tử ngoan.
Trước kia nguyên chủ đã làm ra chuyện hồ đồ gì vậy? Quý Thâm mím môi, nghiêm mặt nói: “Nhụy Nhụy, ra sau lưng ta đứng!”
Cậu vừa nói dứt lời, dùng thân che chắn cho Quý Nhụy, chất vấn Quý Thiên Nhu:
“Sao đột nhiên bà lại cho bọn ta đồ ăn vậy? Có phải muốn bán bọn ta đi không?”
Hai năm qua gặp phải hạn hạn, ở trong thôn không sống nổi, nên một số nhà phải bán con đi.
Mỗi lần trước khi bị bán đi, bọn trẻ đều được ăn một bữa ngon.
Quý Thiên Nhu nghiêm túc nhìn ngoại hình của Quý Thâm.
Quý Thâm là ca ca, nhưng thân hình lại gầy gò yếu ớt, còn không khỏe mạnh bằng Quý Nhụy.
Có vẻ như học được sự khiêm nhường từ trong bụng mẹ, nhường cho muội muội hết tất cả những món giàu dinh dưỡng.
“Gầy quá.”
Quý Thiên Nhu nhìn đến khuỷu tay gầy của Quý Thâm, trông nó nhỏ như chiếc đũa.
Quý Thâm đỏ mặt, vùng vẫy hất tay nàng ra.
“Bà đừng có đánh trống lảng!”
Lúc cậu gào lên, trong mắt Quý Thiên Nhu trông như con mèo nhỏ xù lông.
“Ca ca ngon quá!”
Giọng nói ngọt ngào của Quý Nhụy vang lên.
Quý Thâm đang xù lông lên ngay lập tức thuận theo, nhẹ nhàng nói: “Ca ca không ngon, là cái thứ kia ng...”
Nói đến đây, chợt Quý Thâm khựng lại, cậu bịt mạnh miệng của Quý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mang-dan-con-chay-nan-toi-mang-ca-thon-lam-giau/3858518/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.