Hà Hiểu Mạn lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu, "Mẹ tôi không uống thuốc gì khác cả."
Bà đúng là điên rồi! Loại bệnh mà các bác sĩ đều bó tay không có biện pháp cứu chữa, sao cái con nhỏ đáng ghét kia lại mua được thuốc có thể chữa bệnh cơ chứ?
Bác sĩ nghe vậy liền nói giỡn một câu: "Vậy đúng là rất thần kỳ a~"
Hà Hiểu Mạn miễn cưỡng nở một nụ cười nhẹ, trong lòng tính toán chờ đem bà Dương trở về thành phố S sẽ đi kiểm tra thêm lần nữa.
_________
Tại thành phố S, bây giờ đã là 10 giờ tối, Hoắc Yểu bước xuống máy bay, vừa mới khởi động lại điện thoại thì đã có rất nhiều tin nhắn WeChat hiện lên. Cô còn chưa kịp bấm xem tin nhắn thì điện thoại đã reo lên. Màn hình hiển thị một dãy số lạ.
Đầu ngón tay cô dừng lại, ấn xuống nghe máy, trong điện thoại truyền đến thanh âm của một người con trai trẻ tuổi.
Người gọi điện tới không phải ai khác mà chính là anh cả Hoắc Diễn Hi.
Tuy rằng Hoắc Yểu có chút bất ngờ khi Hoắc Diễn Hi ra sân bay đón mình, nhưng lại nhớ đến lúc cô đã báo tin cho bà ngoại trước khi lên máy bay nên cũng không hỏi nhiều, chỉ không nhanh không chậm đáp lại một câu: "Năm phút nữa sẽ ra tới."
Cúp máy, Hoắc Yểu cất điện thoại vào túi, dựa theo bảng chỉ dẫn của sân bay mà đi lấy hành lý.
Lấy xong hành lý, Hoắc Yểu rất nhanh đã đi ra ngoài, ngước mắt nhìn quanh một đám người đông đúc, cuối cùng ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-man-cap-lao-dai-lat-xe/227560/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.