Mộc Dương thấy Giải Biệt Đinh cúp điện thoại thì hơi chần chừ hỏi: “Thế nào rồi?”
Giải Biệt Đinh: “Bệnh viện kia chỉ giữ bản ghi của camera trong vòng bảy ngày.”
“……”
Mộc Dương lặng im một lát, trước đây có một lần cậu cho rằng có phải mình gặp ảo giác hay không mà có thể nhìn thấy người đàn ông với ống quần rỗng kia.
Cậu cố gắng nhớ lại, nhưng càng muốn nhớ thì khuôn mặt đó càng mơ hồ.
“Em cảm thấy hắn ta không phải ba của anh…… Không phải tên khốn kia.” Mộc Dương nhấp môi dưới, “Lúc ấy em…… Lúc ấy suýt chút nữa em đã nhầm hắn ta thành anh.”
Chỉ liếc mắt thôi mà có thể khiến Mộc Dương nhận lần thì chứng tỏ tuổi người này không hơn Giải Biệt Đinh quá nhiều.
Giải Biệt Đinh ừ một tiếng: “Hai chân ông ấy không sao.”
Trong sinh mệnh của Giải Biệt Đinh, từ ba luôn thiếu hụt sự tồn tại, dù thỉnh thoảng có người đề cập nhưng đa số đều là chuyện không hay.
Mộc Dương nghĩ nghĩ: “Hồ sơ người bệnh cũng không tra ra được à?”
Rõ ràng hôm đó cậu đã thấy người kia mặc đồ bệnh nên chứng tỏ là có nằm viện, dù bệnh viện không giữ lại camera nhưng cũng nên có hồ sơ mới đúng.
Trong mắt Giải Biệt Đinh ánh lên vẻ tăm tối: “Đều không có.”
Mộc Dương hơi bất an: “Vậy có thể là em nhìn lầm rồi……”
“Khả năng là không nhìn lầm đâu.”
Giải Biệt Đinh đứng dậy bê mâm bỏ vào máy rửa bát rồi lại nhặt cái nạng trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mac-benh-nan-y-ten-rac-roi-quay-sang-theo-duoi-phat-he/2285847/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.