Mặt trời chậm rãi nghiêng về phía tây, lúc này chỉ còn một tầng lớp ánh vàng cuối buổi chiều chiều tà. Vào thời gian chạng vạng tối, giữa ranh giới của bóng tối cùng ánh sáng giao thoa, Diệp Sàn dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, Thương Đỗ Hành bỗng nhiên cảm thấy cả người lạnh lẽo, chỉ còn lại có một ý niệm.
Xong rồi.
Người này muốn giết người diệt khẩu!
Kỳ thật mà nói, thời điểm Hà Phảng nói Diệp Sàn sẽ đánh người hắn tin, lại không định nghĩa được bên trong câu nói khoa trương tới chừng nào. Nhưng giờ phút này, cổ cảm giác áp bách cùng sợ hãi kia chắc chắn không lừa người, sau khi chính mắt chứng kiến, lời nói cùng nước bọt lăn trên đầu lưỡi không biết bao nhiêu lần, lại không biết vì sao nửa từ cũng không phun ra được.
Không biết qua bao lâu, hắn mới bỗng dưng bật thốt lên: "Không không! Cái gì cũng không nhìn thấy!"
"Không có?" Diệp Sàn nhíu mày, trong giọng nói mang theo tia hoài nghi.
Thương Đỗ Hành đều sắp bị doạ đến mắc bệnh tim, liều mạng lắc đầu: "Không không không! Tuyệt đối không nhìn thấy!"
Diệp Sàn không nói tin, cũng không nói không tin, mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm khuôn mặt Thương Đỗ Hành một lát, thẳng đến khi xác định chắc chắn rằng người kia không nói dối, lúc này mới không tiếp tục tra hỏi, nhẹ nhàng thở ra.
Hắn thậm chí còn muốn đưa tay lên che mặt! Không để ai nhìn thấy được.
Mất mặt quá! Sao lại mất mặt như vậy chứ!
Tuy rằng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-mac-benh-nan-y-ta-bao-hong-gioi-giai-tri/2598143/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.