Tuyết mùa đông tung bay, cả ngọn núi Vân Phù như được bọc trong một lớp bạc.
Đứa bé mới sinh ra đã phải trải qua một mùa đông giá rét như thế, quả thực là không dễ dàng.
Cũng may mỗi tối, giáo chủ đều tự mình ngủ cùng bé con.
Nếu không tiếng khóc oa oa của bé sẽ khiến tất cả ồn ào tới chết.
Nửa đêm, ánh trăng sáng rọi lạnh lẽo chui vào cửa.
Nơi được chiếu sáng, bỗng dưng có thêm một đôi giày trắng.
Chủ nhân của đôi giày kia lặng yên không một tiếng động đi về phía giường.
Người động, trăng không động.
Kết quả của những vận động tương đối này chính là gây ra một loại hiệu quả chân chính mà từ từ.
Ánh trắng chiếu vào hắn, từ chân chậm rãi dời lên trên.
Ngoại y (áo ngoài) màu trắng, lí y (áo trong) màu vàng nhạt. Phối với đường viền bạc, khiến cho người ta nghĩ đến ánh sáng đánh rơi nơi mặt đất phủ tuyết.
Giáo chủ ở trên chiếc giường tối đen lẳng lặng nhìn, mãi đến khi người kia đi đến trước mặt, mới lạnh lùng nhíu mày: “Ăn mặc phong tao (lả lơi) như vậy, Nguyệt Bạch công tử vừa hẹn hò cùng giai nhân xong đúng không?”
“Tiểu Tử, đừng trêu ta, ta đây chỉ muốn ăn mặc cho đẹp một chút để đến nhìn nhi tử trong lời đồn thôi.”
“Ngươi còn có mặt mũi đến đây?”
“Da mặt ta quả thực là rất dày.”
Giọng nói mang theo ý cười thật vô cùng ngứa tai.
Giáo chủ rốt cuộc không nhịn được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ma-giao-giao-chu-tau-hoa-nhap-ma/2470443/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.