Giáo chủ vẫn chưa giải được huyệt đạo phức tạp kia, đơn giản nhắm mắt mặc kệ Tiêu Bạch.
Đến khi Hồng Trà cùng Lục Ngạc bưng chậu rửa mặt tiến vào, thì nhìn thấy tình cảnh “giáo chủ cùng tiểu công tử bị bắt làm con tin”.
Sợ tới mức chạy vội ra ngoài, thêm một hồi thì tất cả các cao thủ trong giáo vây kín bên trong ngoài phòng của giáo chủ.
“Đều cút ra ngoài cho ta!” Giáo chủ rống giận.
Tất cả tiến thoái lưỡng nan, thầm nghĩ: Giáo chủ a! Đến lúc này rồi người còn ngạo kiều gì nữa! Bị người ta bắt cóc rồi còn bận tâm đến thể diện làm cái gì?
Tiêu Bạch ngược lại cười vô cùng tiêu sái, xuống giường ôm quyền hành lễ với mọi người.
“Tại hạ Nguyệt Bạch…”
“A —” Tất cả đều ăn ý lùi về phía sau một bước (bị dọa rồi).
Giáo chủ thật muốn kéo đám thủ hạ của mình ra ngoài làm thịt hết!
“… Là ‘sinh phụ’ (cha đẻ) của tiểu công tử quý giáo…”
“A —” Tất cả lại ăn ý lùi về phía sau một bước nữa (bị sợ rồi).
“… Lần này đặc biệt đến gặp Vân Túc (tên giáo chủ),mong rằng các vị bỏ quá cho.”
Lặng im.
Công phu giằng co khoảng bằng thời gian uống một chén trà nhỏ.
Cao thủ trong giáo rốt cuộc bại trận trước khí tràng cường đại như có như không của Nguyệt Bạch công tử.
Tả Tuân cúi đầu, không dám đối mặt với giáo chủ, tiến lên một bước nói: “Vậy bọn ta sẽ không quấy rầy công tử đoàn tụ với giáo chủ.”
Sau đó các cao thủ chịu đựng ánh mắt sắp phun lửa của giáo chủ, nhìn qua vô cùng bình tĩnh lui ra ngoài hết.
Các cao thủ cũng khổ a, nhưng bọn hắn biết rõ, đắc tội giáo chủ nếu liều mạng có lẽ còn có một đường sống. Đắc tội Nguyệt Bạch chắc chắn chỉ có đường chết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]