Trước khi đi ngủ, điện thoại Lý Thiều Hoa vang lên hai tiếng “Leng keng”, anh liếc mắt một cái rồi kéo thanh thông báo thì nhìn thấy đầu số 100 nên nghĩ là tin nhắc rác, cho nên anh đặt điện thoại xuống.
Qua vài giây, anh mới ý thức được là tin nhắn của Lý Dũng.
Anh mở tin nhắn, nội dung là: 9 giờ tối mai, ở phòng 4003 Phòng Thương Mại, nói với người phục vụ là tìm Kelly.
Lý Thiều Hoa đẩy đẩy Chu Hành Chi ở bên cạnh, đưa điện thoại cho cậu, nói, “Ông ấy đổi địa điểm.”
Chu Hành Chi trầm mặc một lát, nói, “Ông ấy sợ anh báo công an.”
Lý Thiều Hoa cười cười, nói, “Nếu ông ấy có thể bình yên trở lại quốc nội thì khẳng định đã có kế sách chu toàn. Sao anh lại ngốc lấy trứng chọi đá chứ.”
Chu Hành Chi nắm tay anh, nói, “Em sẽ đi cùng với anh. Tuy ông ấy không tin tưởng anh nhưng cũng đã mười sáu năm, ông ấy sẽ không hại chúng ta.”
Lý Thiều Hoa cắn cắn môi, giễu cợt nói, “Nói không chừng là người sắp chết, lương tâm trỗi dậy, qua ngần ấy năm sống trong xa hoa truỵ lạc, ngợp trong vàng son, cuối cùng nhớ ra trong nhà còn có đứa con trai.”
Buổi tối, Lý Thiều Hoa trằn trọc mãi không thể nào ngủ được.
Sự nhớ nhung của anh dành cho Lý Dũng từ buổi tối mẹ anh uống thuốc tự sát đã biến thành hận ý, cho đến bây giờ, trải qua mười sáu năm mài giũa, ngay cả hận cũng trở nên không còn rõ ràng, giống như tất cả tình cảm đối với người này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon/988644/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.