Trời đã vào cuối hè, buổi tối có gió rất mát, Đào Nhiên đi ngay sau Diệp Trăn, hai người chậm rãi đi bộ, cũng để tiêu cơm.
Nơi này buổi tối rất yên tĩnh, không có xe cộ như nước ồn ào, cũng không có mùi vị khó chịu.
Đào Nhiên giang tay hít sâu một hơi, nàng cảm giác, mình chưa từng được thoải mái như bây giờ, nhìn bóng lưng thẳng tắp phía trước, nàng cho tay vào túi áo đi đến cạnh Diệp Trăn, khuôn mặt vui vẻ mỉm cười.
Sau đó thấy người phía trước chìa tay ra sau, nàng vội chạy lên, đặt tay vào tay người nọ, những ngón tay thon gọn đan vào nhau, khiến lòng người ấm áp.
Giờ phút này, cả hai cũng không muốn nói gì, không muốn đánh vỡ khoảnh khắc yên tĩnh ấm áp độc nhất ấy.
Hai người đi dạo hơn một tiếng mới về. Lúc này, nhà nghỉ đã sớm tĩnh lặng, mọi người đều ngủ rồi, vì không muốn đánh thức người khác, cả hai đều cố gắng đi lại khẽ khàng.
Đào Nhiên về phòng, đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ, sáng mai là lễ khai máy, nàng không thể ngủ quá muộn.
Bởi vì hôm nay rất vui, Đào Nhiên nằm xuống đã chìm vào giấc mộng, cũng thức dậy rất sớm.
"Nhiên tỷ, mau dậy, mau dậy, muộn mất rồi..." Trời vừa sáng, Tiểu Dung liền gõ cửa, kêu to đến độ khiến cho các tầng đều phải nghe thấy, Đào Nhiên vội kéo cô vào trong phòng.
"Nhiên tỷ, muộn đến..." Nhìn thấy Đào Nhiên đã ăn mặc chỉnh tề, Tiểu Dung lời vừa đến miệng đã thu lại.
"Đi thôi." Đào Nhiên gõ trán cô, hỏi: "Em ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-voi-nu-than/458034/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.