Ba ngày nữa bắt đầu vào đoàn phim, trước lúc đó Đào Nhiên muốn về nhà một chuyến. Với chuyện xảy ra đời trước, nàng rất áy náy, vì thế đời này, cứ hai, ba ngày nàng lại về nhà một lần, đến độ khiến mẹ Đào cũng bắt đầu thấy ghét. "Sao giống như trẻ con chưa trưởng thành thế hả, ngày nào cũng về nhà." Mẹ Đào tuy ngoài miệng ghét bỏ, nhưng trong lòng vẫn thấy ngọt ngào không tả được. Đứa con này trước đây thường không hay về nhà, gọi về cũng không về, mà sau chuyện lần trước, con bé như đã thay đổi, mẹ Đào nghĩ chắc là liên quan đến Diệp Trăn. "Nhiên Nhiên này, ngày mai gọi Diệp Trăn về ăn cơm đi, sau khi hai đứa kết hôn vẫn không cùng nhau về nhà lần nào." Mẹ Đào chưa biết chuyện hai người đã ly hôn. Nếu là trước ngày hôm qua, Đào Nhiên thật sự không dám nói chuyện này với Diệp Trăn, nhwg bây giờ, có thể nói rồi, thế là nàng gật gật đầu. Tối đến, trong phòng ngủ, nàng gọi video cho Diệp Trăn. Sau khi nữ thần bỏ chặn nàng, Đào Nhiên lúc nào cũng muốn nói chuyện với cô, nhưng vì không muốn quấy rầy đối phương nên nàng cũng không dám gọi nhiều. Bên kia nhanh chóng nhận cuộc gọi, màn hình hiện ra, thấy Diệp Trăn đang ngồi trong thư phòng, cô đeo kính gọng đen, dáng vẻ cấm dục, khiến Đào Nhiên nuốt nước miếng liên tục. Mà bản thân nàng lại không biết, chính mình mặc áo ngủ lụa thắt dây lỏng lẻo cũng vô cùng gợi cảm. Đặc biệt khuôn mặt ngây thơ của nàng, khiến đôi mắt Diệp Trăn trở nên thâm thúy. "A Trăn, mẹ em bảo mai chị về ăn cơm." Đào Nhiên nhìn dáng vẻ làm việc của người kia, ánh mắt không nỡ bỏ sót bất cứ cử động nào, nàng còn không quên nói, ba mẹ nàng còn chưa biết chuyện hai người đã ly hôn. Nghe được lời của nàng, Diệp Trăn đang đánh máy khựng lại chút, sau đó "Ừ" một tiếng. "A Trăn, chị đang làm gì đó?" Trước đây, khi kết hôn, Đào Nhiên cứ nghĩ cô không thích nàng, nên cũng chẳng bao giờ đi vào thư phòng, bây giờ da mặt dày hơn rồi, cái gì cũng phải tìm hiểu thêm về người yêu. Diệp Trăn cầm điện thoại lên, quay camera sau hướng về máy tính, Đào Nhiên nhìn thấy một loạt các con số, mếu máo, ra vẻ không hiểu gì cả. Nhìn thấy dáng vẻ đó của nàng, Diệp Trăn nở nụ cười, cũng không nói tiếp chuyện công việc, quay qua nhìn đồng hồ, mới tám rưỡi, thế là cô nói: "Chơi game một lúc, sau đó em đi ngủ nhé." "A Trăn, chị cũng chơi game ư?" Đào Nhiên kinh ngạc không thôi, còn có, vô cùng vui vẻ. "Ừ." Diệp Trăn mở trò chơi. Đào Nhiên cũng nhanh chóng mở máy tính lên chơi, vừa lên đã thấy ID ĐN mời nàng, nàng biết người này, nhưng hiện tại không muốn chơi cùng đối phương, thế là từ chối. Nhưng không nghĩ tới ĐN vẫn kiên nhẫn mời, Đào Nhiên cáu nhăn hết cả mày vào với nhau. Lúc này, điện thoại kêu lên, nàng vội nhấc máy. "Chấp nhận đi." Diệp Trăn bên kia nói. "Dạ?" Đào Nhiên ngơ ngác, lời này là ý gì? "ĐN là nick của chị." Diệp Trăn nói tiếp. Đào Nhiên:... . ||||| Truyện đề cử: Chiếu Áng Mây Trôi ||||| "Chị....chị?!?" Đào Nhiên kinh ngạc lắp bắp nói, ĐN là Diệp Trăn? Không đúng, ĐN, ĐN....Đào Nhiên...là hai chữ cái đầu tên nàng. Đào Nhiên nghĩ thế thấy kinh hãi, nhưng mặt dần đỏ bừng, trong lòng ngọt ngào không tưởng được. "Bắt đầu thôi." Diệp Trăn không hề xấu hổ khi bị lộ, còn nhìn chằm chằm tên của Đào Nhiên rồi vào game. Sau khi biết được bí ẩn phía sau tên ID người nọ, Đào Nhiên bật mode 'Ăn gà đại thần', liên tục đạt top 1. Diệp Trăn thấy đã mười giờ, liền bảo Đào Nhiên nghỉ chơi, đi ngủ. Đào Nhiên lúc này mới phản ứng lại, không ngờ cả hai đã chơi lâu như vậy, nàng chỉ đành thoát game, nghe lời đánh răng đi ngủ. Hôm sau, Đào Nhiên dậy rất sớm, chính là vì chờ Diệp Trăn đến, hơn nữa vì cô mà còn đi chợ sớm với mẹ mua thức ăn, vì không muốn có người nhận ra, nàng đeo khẩu trang đội mũ kín mít ra ngoài. Tuy rằng ăn mặc như vậy cũng dễ gây chú ý, nhưng vẫn ngụy trang thành công, không có ai nhận ra nàng cả. Sau khi về nhà, nàng liền tự mình xuống bếp. "Nhiên Nhiên, có muốn mẹ giúp gì không?" Mẹ Đào đứng ở cửa phòng bếp hỏi, bà không khỏi nghĩ đến mười năm trước, con gái rượu lần đầu vào bếp thật lòng muốn nấu cơm hộp bento cho học tỷ nào đó, không ngờ thoáng cái con gái đã lớn như vậy. "Không cần đâu mẹ, mẹ ra sofa ngồi nghỉ đi, hôm nay mình con lo hết." Đào Nhiên quay lại mỉm cười. "Vậy khi nào cần gì thì gọi mẹ." Mẹ Đào nói. "Vâng." Mẹ Đào ngồi trên sofa, tuy rằng có mở TV nhưng ánh mắt bà vẫn hướng về dáng vẻ con gái ở trong bếp, thấy nàng thoăn thoắt nấu nướng, mẹ Đào vui mừng mỉm cười. Lúc này chuông cửa vang lên, mẹ Đào ra mở cửa, thấy là Diệp Trăn, cô còn mua hoa quả đến, cười nói: "Lần sau đến con đừng mua gì, trong nhà không thiếu mà." Nói xong tránh sang một bên để Diệp Trăn vào. Đào Nhiên chuyên tâm nấu ăn, không nghe thấy tiếng mở cửa, khi cảm giác có người đứng gần, nàng còn tưởng mẹ đi vào, nghiêng đầu nhìn mới biết là Diệp Trăn, vui sướng nói: "A Trăn, chị đến rồi." "Ừm, cần chị giúp gì không?" Diệp Trăn xắn tay áo lên. "Cần rửa cái này nữa." Nhìn cánh tay hoàn mỹ kia, Đào Nhiên hung hăng liếm môi dưới, vừa ngẩng đầu thì thấy cô đang nhìn mình, nàng đỏ bừng mặt, vội vã lấy lại tinh thần, cúi đầu thái rau, không để ý suýt thì đứt tay. Diệp Trăn cầm tay nàng: "Em rửa đi, chị thái rau cho." "Dạ." Đứng cùng một không gian với Diệp Trăn, tim Đào Nhiên đập điên cuồng, ánh mắt không thể tự chủ cứ nhìn cô mãi, mặc kệ là lúc thái rau hay xào rau, đều không thể khiến người ta rời mắt. Mẹ Đào ngồi ngoài phòng khách thấy bóng lưng hai người đứng cạnh nhau, khóe miệng cong lên, tự nhủ: "Quả nhiên rất xứng đôi." Buổi trưa, ba Đào cũng về, cả nhà quây quần bên nhau ăn cơm, có thể nói là vô cùng đầm ấm, vui vẻ. Ăn cơm xong thì đến giờ nghỉ trưa, Đào Nhiên có chút chờ mong. "Nhiên Nhiên, con không được bắt nạt A Trăn, biết chưa?" Trước khi về phòng, mẹ Đào còn cảnh cáo con gái một câu. Đào Nhiên le lưỡi làm mặt quỷ: "Biết rồi ạ." Sau đó nàng kéo Diệp Trăn về phòng mình. Phòng của nàng, Diệp Trăn chưa vào bao giờ, cô cứ nghĩ phòng của nàng sẽ dán đầy hình công chúa, không ngờ, căn phòng nhỏ rất đơn giản, trên tường chỉ dán vài bức ảnh. Đào Nhiên nhìn theo hướng cô nhìn, thấy ảnh trên tường, đại não nháy mắt trống rỗng, nhân lúc Diệp Trăn chưa phản ứng, nàng vọt đến, che tường lại: "Đừng nhìn, không cho chị xem." Thấy nàng kích động như vậy, Diệp Trăn càng muốn xem, cô đứng sau lưng nàng, nhìn thấy nàng bé nhỏ không che được bao nhiêu, vẫn nhìn rõ ràng là ảnh của cô, không chỉ vậy, rõ ràng ảnh gốc thì không có Đào Nhiên, nhưng ở đây bức nào cũng có mặt nàng. Một bức là năm năm trước cô đóng một bộ phim thanh xuân vườn trường, đang mặc đồng phục học sinh, Đào Nhiên cũng mặc giống vậy đứng bên cạnh cô. Ảnh gốc rõ ràng là một người khác, lại bị nàng chỉnh sửa xóa mất, đổi thành ảnh của chính mình. Còn có năm ngoái, là ảnh cô nhận giải thưởng Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, nàng tự photoshop ghép nàng đứng ở sau lưng cô, ánh mắt mê luyến. Từng bức ảnh, không chỉ có Diệp Trăn trong đó, còn có hình bóng Đào Nhiên, như thể mười năm qua, nàng vẫn luôn bên cạnh cô vậy. Diệp Trăn cúi đầu, nhìn cô gái bị mình khóa vào giữa vòng tay và vách tưởng, khóe miệng cong lên. Đào Nhiên biết Diệp Trăn đã nhìn thấy, đáng thương ngước đầu nhìn, không ngờ Diệp Trăn đang dịu dàng cười, nhất thời nàng sững sờ. "Em vẫn luôn sưu tập ảnh của chị sao?" Diệp Trăn nhìn Đào Nhiên, tay không tự chủ vuốt tóc nàng. Đào Nhiên, dưới ánh mắt dịu dàng chăm chú kia, đã sớm không còn biết trời trăng gì nữa, hành động trước khi não kịp load, nhón chân, hôn lên môi Diệp Trăn. Không chỉ mình nàng sửng sốt, Diệp Trăn cũng sửng sốt. Ngay khi Đào Nhiên nghĩ rằng Diệp Trăn tức giận, học tỷ của nàng dã cúi đầu chiếm đoạt môi nàng. Đào Nhiên không thể kìm lòng, vòng tay ôm ổ Diệp Trăn. Đến khi Đào Nhiên tiến vào mộng đẹp, nụ cười trên mặt vẫn không biến mất. Buổi chiều, hai người phải về, ngày mai cần đến thành phố S tập hợp, ngày kia bắt đầu quay phim rồi. Diệp Trăn lái xe đưa Đào Nhiên về. "Mai gặp lại." Đến nơi, Đào Nhiên chậm chạp không muốn xuống xe, vẫn nhìn Diệp Trăn. "Mai gặp." Diệp Trăm nghiêng đầu liếc nhìn nàng, thấy con ngươi lấp lanh kia, như biết nàng nghĩ gì, Diệp Trăn rướn người hôn nàng một cái, sau đó mới nói: "Nhanh vào nhà đi." "Vâng." Đào Nhiên ngọt ngào xuống xe, bước chân ung dung đi về nhà. Diệp Trăn nhìn bóng dáng nàng, bật cười lắc lắc đầu, khi thấy nàng đã vào nhà mới khởi động xe rời đi. "Nhiên tỷ, chị về rồi." Tiểu Dung thấy Đào Nhiên, mừng rỡ chạy đến. "Ừ." Đào Nhiên tâm trạng tốt khoác vai trợ lý, véo véo má cô bé: "Em béo lên rồi đấy." "...mới không phải." Tiểu Dung đang vui nháy mắt ảm đạm. Đào Nhiên cười hì hì, vỗ vỗ đầu Tiểu Dung: "Đùa đấy, đi, chị đưa em đi ăn ngon." "Ăn món gì ngon?" Tiểu Dung cũng là người thích ăn vặt, gặp được kẻ tham ăn Đào Nhiên, quả thực là đối thủ. Thế là hai kẻ tham ăn cùng nhau ra ngoài. "Giai Giai, kia không phải Đào Nhiên sao?" Chu Lỵ đẩy tay bạn của mình. Phạm Giai nhìn theo hướng đó, đúng là kẻ chết vẫn đối đầu với mình-Đào Nhiên, bên cạnh còn một cô gái khác. "Kia không phải tiểu tình nhân của Đào Nhiên chứ?" Chu Lỵ kinh ngạc nói. Phạm Giai nhìn một lúc, lắc đầu: "Không phải, là trợ lý của cô ta." "Bọn họ vào quá mì bò kìa, chẳng lẽ là đến ăn món này?" Chu Lỵ có chút không dám tin, thiên kim đại tiểu thư Đào Nhiên mà lại đi ăn những thứ này. Phạm Giai uống một ngụm vang đỏ, nói: "Đi, chúng ta qua đó xem xem." - ------------------------------ 30/09/2021
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]