Edit: Packha03
Đàn ông, ở một mặt nào đó, bất kể họ không biết gì hoặc là tay mới, nhưng kinh nghiệm không hề kém cạnh chút nào.
Mặc dù Thẩm Mục Thâm là người mới, trải qua chuyện ấy một lần, dù trải qua chuyện ấy trong mơ hồ nhưng một lần nữa vẫn khiến cô xấu hổ vô cùng.
Hôn lên môi Tề Duyệt, hỏi, "Thích như vậy sao?"
Hai tay Tề Duyệt ôm lấy gương mặt đang đỏ bừng, giọng nói run run, "Anh đừng có nói..."
Anh đúng là da mặt dày, cô không bì nổi.
Trên xương quai xanh đều là những dấu vết hôn ái muội khiến cho người ta xấu hổ, anh một đường đi xuống, đoạt lấy nơi Tiểu Mộ Tề vẫn thường cắn lên đó. Còn không biết xấu hổ hỏi cô thích như vậy sao...
Âm thanh của tiếng nước xấu hổ vang lên, một lúc sau Thẩm Mục Thâm thỏa mãn ngẩng đầu lên, khoé miệng còn có chất lỏng màu trắng ở khoé miệng. Lấy tay xoa miệng, lau qua nói, "Chỉ mong khi Tiểu Mộ Tề tỉnh lại sẽ không kêu đói bụng."
Tề Duyệt:... Anh còn biết con sẽ đói!
Nhưng không phải do Tề Duyệt nghĩ nhiều, mà là anh kìm lại một lúc lâu không phải để giảm tốc độ, mà trực tiếp lấy đà làm đến bước cuối cùng.
Buổi tối thứ sáu, hai ngày cuối tuần, một khi Tiểu Mộ Tề chìm vào giấc ngủ, Thẩm Mục Thâm giống như sói bị bỏ đói quá lâu. Luôn cảm thấy không biết no, càng muốn nhiều hơn, cũng càng thêm điên cuồng.
- --
Chiều thứ hai, Tề Duyệt đặt bánh ngọt đã đặt trước, rồi gọi thêm hơn hai mươi cốc cà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-voi-nhan-vat-phan-dien/1114452/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.