Edit: Packha03
Trong ba phút, dường như Thẩm Mục Thâm sợ Tề Duyệt xảy ra chuyện gì, điên cuồng gõ cửa. Sau khi liên tục gọi điện thoại, Tề Duyệt sợ anh phá cửa xông vào, vẫn quyết định đi mở cửa.
"Sao lâu như vậy em... mới mở cửa?" Thẩm Mục Thâm nhìn thấy Tề Duyệt lãnh đạm nhìn anh, sau đó xoay người rời đi, giọng nói nhỏ dần.
Thẩm Mục Thâm đứng ở ngoài cửa, sức quan sát sâu sắc của Thẩm Mục Thâm dường như cũng phát hiện ra chút manh mối. Vuốt cằm, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía bóng lưng của Tề Duyệt.
Sau khi Tề Duyệt đi vào phòng, tiếp tục ngồi trên ghế sofa, tuỳ tiện cầm lấy tạp chí bình thường Thẩm Mục Thâm vẫn để trong nhà cô. Cảm thấy phiền chán, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Mục Thâm vẫn đang đứng ngoài cửa.
Cô hơi nhíu mày, "Anh có vào không vậy. Không vào đóng cửa giùm tôi."
Tề Duyệt tức giận.
Thẩm Mục Thâm bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, từ ngoài bước vào, thuận tiện đóng cửa.
"Anh cười cái gì?" Tề Duyệt cảm thấy anh cười có chút khó hiểu.
Thẩm Mục Thâm đứng trước mặt Tề Duyệt, một tay ôm ngực, một tay nâng cằm, khoé miệng gợi lên nụ cười đắc ý.
"Tề Duyệt, sao em lại tức giận?"
Cầm lấy cuốn tạp chí dùng sức, dường như chút tâm tư nhỏ của cô đã bị nhìn thấu, có chút khẩn trương.
Tuy rằng có chút khẩn trương, Tề Duyệt vẫn còn là mạnh miệng: "Tôi không có tức giận."
Thẩm Mục Thâm am hiểu nhất chính là quan sát động tác nhỏ của người khác. Tầm mắt nhàn nhat
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-voi-nhan-vat-phan-dien/1114435/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.