Có nhiều lúc Tề Duyệt có cảm giác cô mới là cháu gái của Thẩm lão gia, còn Thẩm Mục Thâm chính là người ở rể.
Thẩm Mục Thâm nhàn nhạt trả lời một câu: “Con tự trưng gương mặt ấy cho con nhìn ông nội.”
“Ông đây còn đang bị bệnh nằm trên giường, có phải cháu muốn làm ông tức chết mới vừa lòng?”
Rất rõ ràng, Thẩm lão gia đang diễn trò.
“Các cháu nhanh đi đi, nhìn thấy tên tiểu tử này, ta thở thôi cũng thấy mệt.”
Ông là người gọi hắn đến, rồi cũng là người đuổi hắn đi.
Tề Duyệt sau khi cùng Thẩm Mục Thâm ra khỏi phòng bệnh thì đi thẳng tới cửa bệnh viện. Hai người một câu cũng không nói với nhau.
Ngay tại thời điểm Tề Duyệt suy tính theo lễ phép có nên nói chuyện gì đó phá vỡ bầu không khí cứng ngắc giữa hai người, thì Tống thư ký liền dừng xe trước mặt Thẩm Mục Thâm .
Khi Thẩm Mục Thâm quay đầu lại nhìn cô, Tề Duyệt cảm thấy lập tức không biết nói cái gì cho phải, chỉ ngượng ngùng nói: “Không còn chuyện gì thì tôi đi trước.”
Đang muốn xoay người rời đi, Thẩm Mục Thâm đột nhiên nói: “Lên xe đi, tôi đưa cô về.”
Sửng sốt ba giây, Tề Duyệt cảm thấy nhất định là tai cô có vấn đề rồi.
Thẩm Mục Thâm không kiên nhẫn nhíu lông mày: “Lên xe.”
Lần này, rốt cuộc Tề Duyệt đã xác định được cô lúc nãy không có nghe lầm. Tề Duyệt nhìn nhìn chiếc xe, tầm mắt lại hướng về Thẩm Mục Thâm, hơi lui về sau một bước.
Tề Duyệt cười gượng gạo: “Không cần phiền phức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-voi-nhan-vat-phan-dien/1114360/chuong-6-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.