Chương trước
Chương sau
Sau khi bị kéo về ban công thì Lâm Thần trực tiếp xụi lơ trên mặt đất, run rẩy không bò dậy nổi.
Trên mặt hắn vẫn còn nước mắt nước mũi, cười như không cười nhìn chằm chằm Tiêu Gia Hữu, tràn đầy nghi ngờ nói: “Tôi vô cùng hiếu kỳ với một vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
Lâm Thần khó thể tin tưởng nói: “Cậu không phải rất hận Trương Mẫn sao? Nhắc tới nó là cậu ghét bỏ ra mặt, nhìn nó cũng không vừa mắt. Tôi thay cậu xử lí nó thì cậu phải vui mới đúng. Không có Trương Mẫn thì cậu chính là người thừa kế duy nhất của Tiêu gia, việc này có lợi không hại đối với cậu, cậu nên cảm ơn tôi mới phải, tại sao lại còn muốn ngăn cản tôi?”
Tiêu Gia Hữu giận điên: “Cậu có bệnh sao? Tôi nói ghét Phái Phái khi nào? Nó là em trai tôi! Tôi đúng là chán ghét nó, phiền nó vì lúc nào cũng dính lấy tôi, nhưng tôi chưa từng nghĩ đến việc làm hại nó! Lâm Thần, đừng nghĩ mình ác độc thì ai cũng ác độc giống cậu! Còn gia sản của Tiêu gia tôi bắt buộc phải tranh giành sao? Lúc trước tôi thậm chí còn sầu lo vì không biết nên thừa kế của ba hay của ông nội. Phái Phái sinh ra vừa vặn còn giúp tôi. Còn cảm ơn cậu? Cậu điên rồi sao? Đừng quanh co lòng vòng, nói mau! Phái Phái ở đâu!”
Lâm Thần cúi đầu, có chút thần kinh mà cười, cả nửa ngày đều không nói một câu.
Tới lúc Tiêu Gia Hữu không thể nhịn được nữa, có ý muốn đánh nhau hắn mới ngẩng đầu lên, nói: “Đã chậm rồi.”
Tiêu Gia Hữu bỗng nhiên cảm thấy có việc gì đó không tốt: “Cậu nói rõ ràng coi, cái gì chậm?”
“Đã chậm rồi! Đã trễ rồi!” Lâm Thần tùy ý cười ha hả, nói bừa bãi: “Cậu sẽ không thể gặp lại nó nữa!”
Đôi mắt Tiêu Gia Hữu tràn đầy tơ máu, hắn hung ác dùng sức nắm chặt cổ áo Lâm Thần, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cái gì mà không được gặp lại nó? Phái Phái ở đâu? Rốt cuộc thì cậu đã làm gì nó? Lâm Thần! Cậu mà dám nói dối thì tôi sẽ gϊếŧ chết cậu!”
“Ý của tôi rất rõ ràng, tôi nói cậu không thể gặp lại nó tức là nó đã chết rồi.” Lâm Thần sâu xa nói: “Quả thật là tôi tìm người trói nó, tôi bỏ tiền, đối phương thay tôi tiêu diệt nó. Hiện tại đã trải qua bao lâu? Ba ngày rồi, không biết thi thể của nó bây giờ đã mục nát ra sao.”
Hắn còn chưa nói hết đã bị Tiêu Gia Hữu đấm một đấm: “Tại sao? Phái Phái cuối cùng đắc tội cậu khi nào? Nó còn nhỏ đến như thế, vì sao cậu đối xử với nó như vậy!”
Tiêu Gia Hữu nghe nói Phái Phái đã chết, đầu hắn bây giờ trống không, tâm khí hoảng loạn.
Hắn tầng tầng thở dốc, điên cuồng rống giận
Việc đã đến nước này nhưng Lâm Thần cũng không giãy dụa, lúc nói chuyện biểu tình tràn lại đầy điên cuồng sảng khoái: "Nó đương nhiên không có tội, tôi cũng không định chấp nhặt với nó. Muốn trách thì trách Trương Mục đi, ai bảo nó thân với Trương Mục như vậy làm gì? Ai bảo nó là con của Trương Mục? Tôi hận Trương Mục, anh ta dựa vào cái gì mà tất cả mọi thứ đều hơn tôi? Cậu cho rằng tôi không biết sao, Tiêu gia các cậu đều xem thường tôi sao? Đối với Trương Mục thì khuôn mặt các người vẫn luôn tươi cười, với tôi lại không cho nổi một chút sắc mặt tốt? Tôi có chỗ nào không bằng anh ta? Anh ta khiến tôi không thoải mái, tôi cũng phải cho anh ta nếm thử cảm giác này. Trương Mục không phải ỷ vào Trương Mẫn sao, không còn Trương Mẫn, tôi xem anh ta đắc ý tiếp như thế nào!”
Tiêu Gia Hữu đấm liên tục vào mặt Lâm Thần, đánh hắn đến sưng mặt sưng mũi. Thấy Lâm Thần cười càng lúc càng lớn, hành động của hắn càng lúc càng điên rồ.
“Cậu chỉ vì trả thù Trương Mục, chỉ vì để cho Trương Mục mất đi chỗ dựa mà ra tay với một đứa trẻ?” Hắn tức giận, trong cơn thịnh nộ cũng không thể che giấu nỗi buồn, “Lâm Thần, cậu còn là con người sao!”
Lâm Thần cười không ngừng, hắn nhớ tới mình khi còn bé, bi khốn, chán nản, thấp kém lỗ mãng. Hắn từ nhỏ đã bị đạp dưới đất, cả người lúc nào cũng dơ bẩn, không thấy được ánh nắng mặt trời. Hắn giãy dụa, muốn bò ra khỏi vũng bùn, muốn có những thứ hắn nên có được ngay từ đầu.
Dựa vào cái gì có người cả đời vẫn không thoát khỏi bị dẫm dưới chân người khác, có người mới vừa sinh ra đã có thể sống như trên trời.
“Có vẻ cậu còn chưa biết?” Lâm Thần nhìn Tiêu Gia Hữu như một kẻ đáng thương.
Tiêu Gia Hữu không hé răng, hắn đang sợ hãi, hắn không thể tin, cũng không muốn tin rằng Phái Phái đã chết.
Hắn lại nhớ đến lần đầu gặp Phái Phái, nó được hắn cứu, vô cùng đáng thương mà ôm lấy hắn, đã đưa đến cục cảnh sát cũng không yên lòng, không chịu buông hắn ra. Nhớ tới Phái Phái mỗi lần nhìn thấy hắn đều cao hứng gọi “Anh hai”, nhưng hắn chưa một lần nào cho nó sắc mặt tốt. Nhớ tới Phái Phái nghiêm túc chuẩn bị quà cho hắn, đối với món quà hắn lựa chọn qua loa cũng cực kì quý trọng…
Tiêu Gia Hữu nghĩ đi nghĩ lại, tâm lý ngộp đến hoảng, cả bầu trời hối hận cũng ùn ùn kéo đến.
Hắn không hề hận Phái Phái, cũng không chán ghét nó, hắn chỉ là sang chấn tâm lí, không có cách nào tiếp thu việc cha hắn có thêm một đứa con, còn chưa bao giờ nói với hắn việc này.
Nếu như có thể trở lại, hắn nhất định sẽ không làm Phái Phái buồn, sẽ đối xử với Phái Phái thật tốt, nó muốn cái gì thì cho nó cái đó, thỏa mãn mọi yêu cầu của nó.
Nếu như vậy, Phái Phái nhất định sẽ rất vui.
Tiêu Gia Hữu bụm mặt, nước mắt từ khe hở chảy ra, hắn hối hận rồi, hắn thật sự hối hận rồi. Nhưng hối hận thì có ích gì? Hắn sẽ không thể gặp lại Phái Phái, sẽ không thể.
“Mới như vậy đã không chịu nổi?” Lâm Thần cười lạnh nói: “Vậy tôi sẽ nói cho cậu biết thêm một việc, cậu có biết Trương Mẫn là con của ba cậu và Trương Mục không? Ý trên mặt chữ, Trương Mẫn chính là do Trương Mục sinh ra.”
Tiêu Gia Hữu cau mày tàn bạo nhìn chằm chằm Lâm Thần.
Lâm Thần cũng không hi vọng hắn tiếp thu ngay: “Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, tôi không cần lừa cậu, chuyện này mọi người đều biết, nếu cậu không tin thì có thể đi hỏi bọn họ. Được rồi, tôi cũng cảm thấy rất khó tin, nhưng sự thực chính là như vậy, cho nên tôi đoán, ba cậu sở dĩ không nói cho cậu chuyện này hẳn là muốn che giấu giúp Trương Mục, dù sao bị biết là nam nhân mà lại có thể sinh con, e là sẽ bị bắt vào sở nghiên cứu?”
Hắn là đang ép Tiêu Gia Hữu, biết rõ Tiêu Gia Hữu đang rất thống khổ vẫn còn muốn sát muối vào vết sẹo cũ của hắn.
Tiêu Gia Hữu nghe vậy điên cuồng lắc đầu: “Không thể… Không có khả năng…”
“Đây là tôi được nghe từ chính miệng của ba mẹ Trương Mục, làm sao lại không thể? Tiêu Gia Hữu, cậu luôn cảm thấy ai cũng có lỗi với cậu, nhưng thật sự thì ai đã nợ cậu đây?”
Tiêu Gia Hữu lảo đảo bước lùi, hắn không có cách nào tiêu hóa chuyện này, sắc mặt tái nhợt.
Cho nên Phái Phái không phải là cha hắn tìm hay làm người khác mang thai? Hắn từ đầu đến cuối chẳng biết gì? Cũng không phải cha hắn thất vọng với hắn nên mới sinh một đứa con khác?
Rất nhanh hắn đã mơ hồ đoán được tất cả mọi chuyện.
Trương Mục mang thai, đây là việc không thể công bố. Cho nên Trương Mục và ba hắn không ai nhắc đến, đợi đến khi Phái Phái lớn lên mới thông báo sự tồn tại của nó cho mọi người? Cha hắn vốn không thể nói ra việc này, cũng không thể nói ai là mẹ của Phái Phái, càng không thể giải thích thêm với hắn.
Trước nay những sự suy đoán của hắn đều không đúng!
“Tại sao lại như vậy… Phái Phái không thể…” Tiêu Gia Hữu lầm bầm, khuôn mặt đầy vẻ khϊếp sợ và khó tin.
Hắn giống như sắp ngất mà ngồi xuống, chưa được bao lâu đã nhảy dựng lên, ép hỏi Lâm Thần vị trí của Phái Phái, nếu như nó thật sự không ổn thì sống phải thấy người! Chết phải thấy xác!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.