Đối với chuyện bàn bên kia của Lâm Thần, Trương Mục không biết cũng không để ý tới. Sau buổi tiệc tối, ba mẹ Tiêu Tiên nhớ Phái Phái muốn bé ngủ ở nhà cũ. Đã lâu Trương Mục cùng Tiêu Tiên không có thời gian riêng cho hai người, hôm nay lại có chút men say làm cho chút hứng thú nổi lên, khó lòng kìm được. Tài xế lái xe phia trước, Trương Mục cùng Tiêu Tiên ngồi ở hàng ghế sau, cậu cười tủm tỉm chăm chú nhìn Tiêu Tiên, phảng phất như tầm mắt đã ngưng tụ thành thực thể, giống như uống thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà trêu chọc Tiêu Tiên. Tiêu Tiên ấn tay Trương Mục đang rục rà rục rịch, ngồi nghiêm chỉnh, biểu tình không có biến hóa chút nào, nhưng nếu nhìn kỹ thì mơ hồ thấy được nhẫn nại. Đến biệt thự, Trương Mục nói vói quản gia là Phái Phái ngủ ở nhà cũđể cho bọn họ trở về ngủ rồi kéo Tiêu Tiên lên lầu. Vừa vào phòng ngủ liền đóng cửa phòng lại, ngăn cách triệt để với bên ngoài. Trương Mục ngứa ngáy khó nhịn, sớm có mưu đồ gây rối, muốn giải quyết Tiêu Tiên tại chỗ nhưng lại bị anh giành trước. Tiêu Tiên cầm tay Trương Mục, xoay người đặt cậu trên cửa. Lực đạo của anh rất lớn, siết chặt tay cậu, Trương Mục thử giật giật thì không phát hiện không phản kháng được. Đương nhiên cậu cũng không muốn phản kháng. "Có phải anh đã sớm động ý đồ xấu với em?" Trương Mục cong ánh mắt lộ ra ý cười nồng đậm: "Khi nãy còn giả vờ ‘chính nhân quân tử’, bây giờ lộ nguyên hình rồi sao?" "Không giả vờ." Tiêu Tiên nói. Trương Mục kéo dài ngữ điệu: "Vậy là anh ngượng ngùng rồi, sao da mặt của anh lại mỏng vậy chứ? Khi nãy ở trên xe, anh không dám làm sao?" Tuy ngoài miệng cậu nói như vậy nhưng nếu Tiêu Tiên quyết định làm gì thì người đầu tiên là cậu. Dù sao da mặt của Trương Mục cũng không dày như vậy. "Tôi không muốn làm gì hết." "Anh chắc chắn chứ?" Trương Mục nghiêng người về phía trước, kéo gần khoảng cách của hai người, ẩn ý hỏi: "Vậy anh là đang làm gì đây? Em cảm thấy không ổn lắm." Rốt cuộc Tiêu Tiên không thể nhịn được nữa, mạnh mẽ ngăn chặn miệng Trương Mục đang liên miên cằn nhằn. Trương Mục vẫn còn muốn nói điều gì đó nhưng đều bị môi Tiêu Tiên chặn lại. Sau đó Trương Mục ôm lại Tiêu Tiên, hai người ôm nhau chặt chẽ, thân mật hôn môi, ăn ý di chuyển đến giường. Trương Mục bị đè xuống giường, cậu ngẩng đầu lên, dựa vào ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ mà thấy được ánh mắt Tiêu Tiên tràn đầy ham muốn mãnh liệt. Hôm sau, hai người đều dậy trễ, may mắn là thứ sáu không cần đi làm. Tối hôm qua không kéo rèm cửa sổ làm cho ánh mặt trời chói mắt buổi sáng chiếu vào trên giường. Trương Mục nhu nhu mắt, mơ mơ màng màng tỉnh dậy, hai tay vẫn ôm chặt Tiêu Tiên, xem anh như một cái gối ôm hình người cỡ lớn. Tiêu Tiên cũng phối hợp, tuy anh đã sớm tỉnh lại nhưng vì muốn Trương Mục có thể ngủ thêm một lát nên không động đậy. Trương Mục mơ hồ, lực chú ý lập tức tập trung trên người Tiêu Tiên. Cậu cười híp mắt nhìn Tiêu Tiên, đầu gối lên lồng ngực anh, tay tùy ý mò bắp thịt to lớn hoàn mỹ của Tiêu Tiên. Tiêu Tiên bị mò đến cứng lên, vội vã nắm tay Trương Mục, âm thanh trầm thấp: "Đừng nghịch, rời giường." Trương Mục dùng cả hai tay hai chân quấn lấy Tiêu Tiên không ngừng làm nũng "Em còn muốn ngủ, không muốn rời giường." "Vậy em ngủ đi, tôi rời giường trước." Tiêu Tiên bị Trương Mục ôm chặt, muốn đi cũng không có biện pháp. Trương Mục nghe vậy càng ôm chặt hơn: "Em muốn anh ngủ với em." Rõ ràng là cậu có mưu đồ khác, tay ôm Tiêu Tiên dần di chuyển đến nơi nào đó, âm thanh điện thoại vang lên ở đầu giường cũng bị lơ đi. Tiêu Tiên bất đắc dĩ, nhắc nhở: "Điện thoại di động của em có cuộc gọi kìa." "Ai sẽ tìm em sớm như vậy?" Trương Mục không xem đó là chuyện to tát, "Chắc chắn là gọi điện quấy rầy, đừng để ý đến nó." Tiêu Tiên hết cách, chỉ có thể duỗi tay lấy di động. Vừa nhìn tên người gọi, biểu tình của Tiêu Tiên liền trở nên nghiêm túc. "Điện thoại của cha em." Tiêu Tiên nhanh chóng đè lại cánh tay đang cọ lửa của Trương Mục. Cậu sửng sốt, thoáng chốc phản ứng lại, không còn tâm tình trêu chọc Tiêu Tiên, hắng giọng, nhanh chóng điều chỉnh tâm tình nhận điện thoại. "Dạ cha." Trương Vĩ Khiêm nghi hoặc: "Con đang làm gì vậy? Tại sao lâu như vậy mới nhận điện thoại? Đã mấy giờ rồi? Hay là vẫn chưa rời giường?" Tiêu Tiên cách rất gầ, nghe được lời ông nói liền tự tiếu phi tiếu nhìn Trương Mục, trên mặt đều là biểu tình không có liên quan gì đến tôi. Trương Mục chột dạ: "Hôm nay không cần đi làm. Cha, người tìm con có chuyện gì sao?" "Ừ." Trương Vĩ Khiêm nói: "Cha với mẹ con thương lượng thì chuẩn bị đến thành phố A trong hai ngày nữa nên nói với con một tiếng." Ban đầu ông cùng Hàn Cầm đã sớm muốn tới, mỗi lần lên kế hoạch tốt thì luôn có chuyện cản lại, thêm thời gian rước Hàn Cầm ngã bệnh nên vẫn trì hoãn đến bây giờ. "Dạ, được ạ." Trương Mục nghe cha cậu nói muốn đến, tự nhiên rất cao hứng, suy nghĩ một chút lại hỏi: "Mẹ không sao chứ ạ?" "Không sao, chỉ là có chút nóng sốt, uóng thuốc là tốt rồi." Trương Vĩ Khiêm nói. "Vậy thì tốt." Trương Mục yên tâm, sau đó lại hỏi khi nào hai người đến đây, đến lúc đó cậu cùng Tiêu Tiên đến sân bay đón họ. "Không cần." Trương Vĩ Khiêm nói: "Hai đứa đều bận, đừng để chậm trễ. Con gửi địa chỉ cho cha, đến lúc đó cha cùng mẹ sẽ gọi xe chở đến." Sao Trương Mục có thể hai người gọi xe, với lại đến sân bay một chuyến cũng không mất bao nhiêu thời gian. Cậu khuyên một hồi cuối cùng cũng thành công thuyết phục được ông, nói đến lúc đó sẽ cẩn thận đến sân bay đón bọn họ. Bởi vì cha mẹ Trương Mục sắp tới nên hai người cũng không còn tâm tư, dù sao chuyện cần làm vẫn còn rất nhiều. Đây là lần đầu tiên cha mẹ câu lại đây cũng là lần đầu gặp mặt Phái Phái. Lần này lại đây, đương nhiên cũng sẽ gặp mặt ba mẹ Tiêu Tiên. Lần đầu tiên hai bên gia trưởng chính thức gặp mặt là một chuyện cực kỳ quan trọng. Đương nhiên chuyện nói với ba mẹ Tiêu Tiên sẽ do anh phụ trách. Ba mẹ Tiêu Tiên cùng cha mẹ cậu đều là người dễ ở chung, Trương Mục không quá lo lắng về lần gặp gỡ này nhưng khẩn trương là điều khó thể tránh khỏi. Ở nhà cũ, Phái Phái chơi cùng ông bà nội. Đến lúc chạng vạng*, được tài xế chở về nhà thì bé vẫn ôm con vịt trong lồng ngực. Đồ chơi kia vừa nhìn liền biết rất đáng giá, vẻ ngoài tinh tế lại còn có thể di chuyển, rất mới mẻ với Phái Phái. Trương Mục kinh ngạc, đánh giá món đồ chơi kia, hỏi Phái Phái: "Đây là ai tặng cho con đây?" Phái Phái nắm tay của ba ba, bé ngoan đáp: "Là chú Lâm tặng cho con." Bé nói xong cố ý nhấn mạnh: "Con không muốn nhưng chú ấy cứ ép con nhận." Chú Lâm mà Phái Phái nói đến là Lâm Thần. Lâm Thần nhiều lần nỗ lực để Phái Phái gọi hắn là anh trai nhưng cuối cùng đều thất bại. Trương Mục bất động thanh sắc**, cười hỏi: "Con đã nói cảm ơn sao?" "Dạ rồi." Phái Phái méo miệng, có chút ủy khuất: "Chú ấy lại sờ đầu con, con không thích chú ấy sờ đầu con." Trương Mục nhu nhu tóc bé, buồn cười hỏi: "Tại sao?" Phái Phái suy nghĩ một chút cũng không biết tại sao, chỉ là bé không thích, luôn cảm thấy ánh mắt chú Lâm có chút kỳ quái khiến bé sợ sệt. Đối với bé, không thích này là trực giác ân huệ của riêng mỗi đứa bé. Vào một số thời điểm, trực giác đứa nhỏ mới là chính xác nhất. --- *Chạng vạng: Chạng vạng là khoảng thời gian giữa lúc rạng đông và lúc Mặt Trời mọc hoặc giữa lúc hoàng hôn và lúc Mặt Trời lặn. Vào lúc đó, ánh sáng mặt trời tán xạ ở tầng khí quyển bên trên rồi chiếu xuống tầng khí quyển phía dưới khiến cho mặt đất không sáng hoàn toàn hoặc tối hoàn toàn. ** Bất động thanh sắc : Tỉnh bơ, không biến sắc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]