Chương trước
Chương sau
Nhận xong cuộc gọi, Trương Mục ngồi thẩn thờ trong hai phút, sau đó rửa mặt, cố gắng giữ bình tĩnh chuẩn bị thu dọn đồ đi xin nghỉ.
Tổng giám đốc rất dễ nói chuyện, mấy quản lí cấp cao khác đều biết thân phận của Trương Mục do đó vô cùng khoan dung với chuyện Trương Mục xin nghỉ, cũng chỉ hỏi một ít chứ không hỏi nhiều, cậu muốn nghỉ bao lâu cũng được miễn tới khi đi làm trở lại tự tới trả phép là được rồi.
Bình thường Trương Mục ít khi xin nghỉ, làm việc vất vả mãi cuối cùng cũng được hưởng chút đặc quyền, nhưng đặc quyền lần này cũng toàn cay đắng, buồn tủi.
Cậu vừa mới ra khỏi công ty, còn định gọi điện cho Tiêu Tiên thì đúng lúc Tiêu Tiên gọi tới.
Điện thoại Trương Mục mới kết nối tới đã nghe Tiêu lo lắng hỏi: "Em xin nghỉ? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Giọng nói của Tiêu Tiên dịu dàng nhanh chóng xoa dịu được đáy lòng nôn nao của Trương Mục.
"Ừm." Trương Mục không muốn giả vờ bình tĩnh trước mặt Tiêu Tiên, sự bất lực và hoảng loạn trong lòng cậu lúc này lộ rõ:"Mẹ em vừa mới gọi điện, nói rằng có một khối u trong bụng cha em, ông vẫn phải nằm viện đợi xét nghiệm xem là khối u ác tính hay lành tính. Tiêu ca, em rất sợ. Lỡ như đó là khối u ác tính thì phải làm sao? Em vừa mới khuyên mẹ bình tĩnh, đừng suy nghĩ tiêu cực quá. Vậy mà bản thân em còn không bình tĩnh nổi."
Tiêu Tiên cực kì sốc, mất vài giây mới lo lắng hỏi: "Em muốn về nhà sao? Có cần anh đưa về không?"
"Không cần, để em tự đi được rồi, em thật sự rất nhớ anh, rất muốn anh đi cùng." Trương Mục khổ sở nói: "Nhưng cha vẫn không chịu chấp nhận em, em sợ làm ông ấy kích động, ảnh hưởng xấu tới bệnh tình."
Tiêu Tiên không nghĩ nhiều, lập tức tán thành nói:"Ừm, được rồi, bây giờ tâm trạng mới là thứ quan trọng nhất, em đừng quá lo lắng, nhớ chú ý thân thể một chút, mọi người chờ kết quả xét nghiệm trước rồi hẳn nói, chưa chắc đã như em nghĩ, biết không?"
Sau đó Tiêu Tiên an ủi cậu thêm vài lần, giống như đưa thuốc trợ tim cho Trương Mục, nói là bây giờ chưa xác định được bệnh tình, nên tỷ lệ cao là lành tính, lại nói nếu thật sự có chuyện không may, thì với nền y học phát triển bây giờ, tỷ lệ chữa khỏi rất cao, khuyên Trương Mục đừng lo lắng quá độ, điều quan trọng nhất lúc này là giữ cho cha cậu tinh thần tích cực, phối hợp tốt trị liệu.
Trương Mục nghe xong thả lỏng tâm trạng vài phần, cũng không nôn nóng, sốt sắng như ban nãy.
"Anh đặt vé trước giúp em, em đến đó chờ đi, anh nhờ chú Trần thu xếp quần áo rồi gửi qua cho em." Tiêu Tiên sắp xếp mọi thứ ổn thoả nói tiếp: "Nếu đã xuống máy bay thì hãy gửi tin nhắn cho anh, lỡ như xảy ra chuyện gì, hoặc có kết quả xấu thì hãy nói với anh đầu tiên. Cũng đừng gạt anh, anh sẽ luôn cùng em đối mặt với mọi thứ. Nếu em cần anh, anh sẽ đến bên cạnh em nhanh nhất có thể, nhé?"
"Ừm, em biết rồi." Trương Mục trái tim thấp thỏm nãy giờ từ từ bình tĩnh trở lại, cảm động nói: "Cám ơn anh, Tiêu ca."
"Đừng khách khí." Tiêu Tiên có chút đau lòng: "Anh không thể ở cùng em, nhớ chăm sóc bản thân thật tốt. Về phần nhóc con Phái Phái, em yên tâm để anh chăm sóc tốt cho con."
Trương Mục gật đầu nói được rồi, nghe giọng Tiêu Tiên làm cậu rất an tâm, cậu không nỡ cúp điện thoại.
Chờ đến sân bay, cậu lưu luyến không ngừng rồi tắt máy.
Cậu đến sân bay, trước khi đi phải in thẻ lên máy bay trước, sau đó không lâu hành lí của cậu được gửi tới rồi đi qua khu vực kiểm tra an ninh chuẩn bị lên máy bay.
Toàn bộ chuyến bay mất khoảng hai giờ, hai giờ dày vò tâm trí. Trương Mục ngồi dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài, thỉnh thoảng trong đầu hiện lên mấy chuyện cũ, rất rõ ràng làm trong lòng cậu sốt ruột, bất an, khó chịu như có kiến bò.
Hơn hai giờ sau, máy bay hạ cánh, có thể cảm nhận được một chút hơi lạnh.
Trương Mục bước ra khỏi cabin, đứng trên mảnh đất quê hương lòng tràn đầy hoài niệm.
Ra sân bay, Trương Mục liền gọi một chiếc xe chạy thẳng tới bệnh viên, cậu ngồi trên xe gửi tin nhắn tới cho mẹ nói là cậu sắp đến nơi rồi.
Hàn Cầm trực tiếp gửi tin nhắn thoại vội vàng nói bố cậu đòi xuất viện, không muốn chữa trị. Bảo cậu mau mau đến, bà không cản được nữa.
Trương Mục nghe xong rất sốt ruột, vội thúc giục bác tài nhanh lên. Bác tài cũng nghe được mấy lời hồi nãy lại thấy Trương Mục đòi đến bệnh viện nên cũng hiểu được tình hình, vội tăng tốc.
Đến bệnh viện, Trương Mục xuống xe chạy một mạch tới khu vực bệnh nhân nội trú, lúc cậu tìm tới phòng bệnh cha mình cũng là lúc thấy ông và mẹ câu giằng co mãi không xong, kế bên còn có cả các bác sĩ và y tá, người người khuyên bảo.
Trương Mục nhìn thấy ba mẹ, khoé mắt phiếm hồng.
"Cha, mẹ." Trương Mục gọi.
Hàn Cầm nhìn thấy Trương Mục thở phào nhẹ nhõm, ông chồng tính tình cứng đầu này bà không ngăn nổi.
Trương Vĩ Khiêm nhìn thấy Trương Mục rất kinh ngạc, không ngờ con mình lại đột nhiên xuất hiện, ông quay lại nhìn vợ mình, vẫn chưa hiểu tình huống.
"Mày còn trở về làm gì?" Trương Vĩ Khiêm quay mặt ra chỗ khác, hừ lạnh nói: "Tao không cần mày quan tâm."
Ông ra vẻ lạnh lùng, thờ ơ nhưng lại phảng phất một chút giận hờn trong lời nói, mà Trương Mục lại có thể nhìn thấy được ông chỉ là giả vờ cứng rắn, không phải cậu không nhìn thấy sự vui mừng trong mắt ông khi thấy con mình ban nãy.
Trương Mục dần dần dịu lại, có hơi áy náy khi nhớ lại những lúc cậu và bố giận nhau, không ai chịu nhường ai. Cũng bởi vậy mà quên đi sự quan tâm dành cho nhau.
"Ba, con là con trai của ba, chăm sóc ba mẹ là bổn phận của con cái mà." Trương Mục đi đến dìu ba cậu, chịu thua nói:"Ba, con xin lỗi. Là con không tốt, ba hãy cố phối hợp tốt với bác sĩ, nếu không bị bệnh gì là tốt rồi."
Trương Vĩ Khiêm tránh tay Trương Mục nói: "Mẹ mày nói cho mày biết sao? Mày quay về đi, tao không sao. Không cần mày thương hại."
Tính tình của ông giống mấy tảng đá ngoài đầm lầy vậy, vừa thối vừa cứng.
Trương Mục bất lực, có hơi tức giận nói:" Con không thương hại ba. Ba, con sai rồi. Vẫn là con không tốt, ba đừng tính toán với con nữa, chúng ta ở đây phối hợp tốt với bác sĩ, được không?"
"Phối hợp? Phối hợp cái gì?" Trương Vĩ Khiêm nói: "Tao cũng biết khối u trong dạ dày rất hiếm khi lành tính, mấy triệu chứng lành tính cũng ngày càng ít đi, ngày một rõ ràng hơn. Cơ bản nó là ung thư dạ dày. Mày đừng gạt tao nữa, ung thư dạ dày thì chữa trị kiểu gì? Tao thà sống tốt thêm vài tháng còn hơn phải nằm trên giường chờ chết."
Hàn Cầm quay lưng lại, không kìm được lấy tay lau nước mắt.
Đôi mắt Trương Mục đỏ hoe, nhìn ba mình, cố nén chua xót nói:"Ba đừng suy nghĩ tiêu cực nữa được không? Còn chưa có kết quả xét nghiệm sao ba biết được? Hơn nữa nếu có là khối u ác tính thì với nền y học hiện đại phát triển như bây giờ, chỉ cần chúng ta chịu chữa trị là được rồi, có gì quan trọng hơn chuyện ba phải sống tiếp? Coi như vì nghĩ cho mẹ con, cho em gái con, ba hãy phấn chấn tinh thần lên, hợp tác điều trị với bác sĩ chứ đừng từ bỏ được không?"
Cậu kích động mà nói ra, không giấu được nỗi sợ và lo lắng trong lòng.
Trương Vĩ Khiêm cũng hiểu được nỗi lòng của con mình, nghẹn ngào không nói nên lời. Cuối cùng vẫn phải nghe cậu trở lại giường bệnh.
Sau đó, Trương Mục đi tìm bác sĩ điều trị chính của ba cậu, hỏi thăm tình hình sức khỏe của ông, mới biết phải chờ khoảng ba ngày mới có kết quả xét nghiệm, còn phải chờ có kết quả xét nghiệm rồi mới bắt đầu nghiên cứu phương án trị liệu được.
Đau đớn nhất là trong lúc chờ đợi kết quả mặc dù biết tỷ lệ lành tính rất thấp nhưng vẫn muốn hi vọng. Trương Mục và mẹ cậu cầu nguyện không ngừng nghỉ, chỉ mong là có kì tích xảy ra.
Trương Vĩ Khiêm là người đau khổ nhất, cảm giác chờ đợi trong vô vọng lúc này không khác gì chờ bị tuyên án tử hình, ông đứng ngồi không yên, tinh thần sa sút không muốn ăn.
Trương Mục cố nghĩ ra nhiều cách khiến ông vui vẻ, mẹ cậu đổi sang phương án nấu thêm đồ ăn ngon mang đến. Nhưng cũng không thay đổi được gì. Tất cả đều biết rõ tinh thần sa sút cũng giống như lưỡi dao sắc bén treo trên đầu, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Trương Vĩ Khiêm ở trong một phòng đôi, bệnh nhân kế bên ông đã được chuẩn đoán chính xác mắc phải ung thư dạ dày, ông lão ấy gần 70 tuổi, tóc trắng phơ, người ở bên cạnh chăm sóc cho ông ấy là đứa con gái lớn, chăm sóc rất chu đáo. Ngược lại với hắn, ông lão này suy nghĩ rất thoáng, trong lúc chờ đợi kết quả cũng nhờ ông lão này giác ngộ.
"Con gái có lòng hiếu thảo là chuyện tốt, ông cũng đừng quá lo lắng, yên tâm mà trị bệnh. Ông cũng chưa bị chuẩn đoán là mắc bệnh tức là vẫn còn hy vọng. Ai còn có thể sống thì cứ sống tiếp. Không ai có thể tước đoạt mạng sống của ông cả, nếu không phải vì đứa con gái này, tôi cũng không chữa trị làm gì. Mà cháu gái của tôi mới một tuổi, tôi vẫn muốn nhìn thấy con bé lớn lên. Nếu có thể sống thêm ngày nào thì cố sống tốt thêm ngày đó."
Trương Mục từng thấy cháu gái của ông lão của ông, ông lão thường hay gọi video với con bé, chỉ nói mấy câu đơn giản như là:" Ông Thái." nhưng lại rất ngọt ngào và đáng yêu, mỗi lần hai ông cháu nói chuyện xong, ông lập tức cảm thấy người tràn đầy năng lượng.
Trương Vĩ Khiêm nhìn thấy rất ghen tị, người khác đều có cháu gái, còn ông ngay cả con dâu cũnng chẳng thấy đâu, còn không biết có con dâu hay không nữa.
Nghĩ tới đây ông càng cảm thấy xấu hổ.
Đứa con ngoan của ông, sao lại tập tành học theo thói xấu? Không thích phụ nữ mà chỉ thích đàn ông.
Chờ ông lão vui vẻ tắt video, Trương Vĩ Khiêm suy nghĩ một lúc, hâm mộ nói:" Ông sướng hơn tôi rất nhiều, con cái đầy đàn, thậm chí còn có cháu chắt còn tôi ngay cả một đứa cháu trai cũng không có, cũng chẳng hi vọng được gì.”
Ông lão hỏi: "Con trai của ông vẫn chưa kết hôn?"
Trương Vĩ Khiêm nói: "Nó không kết hôn."
"Là do duyên phận chưa tới thôi, chờ đến lúc duyên phân của nó tới là được rồi ông đừng gấp quá."
Trương Vĩ Khiêm hừ nói: "Tôi lo lắng cũng vô dụng, ai biết được duyên phận của nó có tới không. May là tôi vẫn còn một đứa con gái nên vẫn có thể ẵm bồng cháu mình."
Trương Mục đun ấm nước sôi rồi quay trở về đúng lúc nghe được bố cậu nói lời này, trong lời nói tràn ngập sự ao ước.
Cậu đứng ở ngoài phòng bệnh, có chút do dự, nhìn bộ dáng của ba cậu đang rất muốn ôm cháu đích tôn, có khi còn giúp tâm trạng của ông tốt hơn, tích cực phối hợp điều trị... Vậy cậu có thể mượn cơ hội này để nói cho ông biết chuyện của Phái Phái không?
Trương Mục nghĩ đi nghĩ lại, quyết định chỉ nói một phần về chuyện của Phái Phái.
Cậu mangc ấm nước bước vào phòng , cười hỏi: "Ba, ba muốn có cháu đích tôn sao?"
Đúng là hết chuyện để nói, Trương Vĩ Khiêm có hơi tức giận nói: "Tất nhiên là muốn rồi nhưng mà nghĩ ngợi nhiều thì có ích gì?”
Giọng nói tràn đầy ai oán bất đắc dĩ.
Ông sợ cả đời này không thể nhìn thấy Trương Mục cưới vợ sinh con.
Trương Mục đặt ấm nước sôi xuống, giả vờ ung dung đứng trước cửa phòng bệnh, nghiêm túc gật đầu nói: " Đương nhiên là có ích chứ ạ. Lúc trước con chưa nói với cha, con có đứa con trai, ba tuổi, biệt danh là Phái Phái, tên thật là Trương Mẫn, cha muốn gặp nó không?"
Trương Vĩ Khiêm cực kì sốc, nghe Trương Mục nói vô cùng kinh ngạc, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn cậu, chớp mắt không nói nên lời.
Ông...cũng có cháu đích tôn?
Không phải nằm mơ chứ?
Ông không suy nghĩ lập tức cấu mạnh vào tay mình một cái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.