Phái Phái "Ừm." một tiếng, cúi đầu xuống, tất cả cảm xúc mất mát đều viết lên trên mặt. Tiêu Gia Hữu nhìn chằm chằm Phái Phái, xoay người định đi nhưng trong lòng lại rối như tơ vò. Hắn nắm chặt bức vẽ trong lòng bàn tay, trong một khoảnh khắc có chút không đành lòng. Sau khi nhận ra cảm xúc của mình, hắn vội vàng che giấu, âm thầm nghĩ hắn mềm lòng làm cái gì, bản thân mình cũng không nợ gì Phái Phái. "Nói không có chính là không có." Hắn dừng chân lại, thấy Phái Phái vẫn lẽo đẽo đi theo nên nhấn mạnh một lần nữa. Đấu tranh tâm lý thật lâu mới bổ sung:" Lần này không chuẩn bị, để lần sau đi." "Vâng ạ!" Phái Phái nhanh chóng quên mất cái không tốt của hắn lên chín tầng mây, nghiêm túc gật đầu, hưng phấn nói: " Cám ơn anh." "Hừ, ăn mềm không ăn cứng, da mặt còn rất dày, không biết học với ai?" Tiêu Gia Hữu muốn cươi nhưng phải cố nhịn, giả vờ xấu tính nói:" Ba tao chắc chắn không phải người như vậy, tính này là di truyên của bà mẹ không biết là ai của mày phải không?" Hắn nói tuy nhỏ nhưng vẫn đủ để Phái Phái nghe được, bé lập tức trả lời:" Em có ba và Tiêu ba ba, không có mẹ." Tiêu Gia Hữu mỉa mai nói: “Không có mẹ mày từ đâu chui ra? Mày thì biết gì, tao không tin Trương Mục có thể sinh ra mày với ba tao.” Phái phái ngước lên, tự tin mười phần nói: “Có thể, ba em rất lợi hại, cái gì đều làm được.” “Vâng, vâng, vâng, ba mày còn có thể sinh đứa nhỏ." Tiêu Gia Hữu lười tranh cãi với một đứa trẻ con, vẫy tay chào tạm biệt:"Được rồi, đi tìm ba mày đi, đừng ở đây làm phiền tao, mày lại không phải con trai tao, suốt ngày quanh quẩn bên tao làm gì, tao không có ý định vác theo một thằng nhóc, phiền chết người." Anh trai nói ba không tốt, Phái Phái là có chút tức giận, cho nên không lại dừng lại, xoay người rời đi rồi. Tiêu Gia Hữu nhìn bóng lưng Phái Phái , bức tranh trong tay giống như khoai lang nóng bỏng tay, phiền lòng rời đi. Bức tranh chẳng có giá trị gì, tờ giấy rẻ tiền. vẽ còn xấu, để chỗ nào cũng không hợp. Tiêu Gia Hữu lại gần thùng rác, định vứt đi nhưng mãi không vứt được, cuối cùng vẫn gấp gọn cất đi. Hắn về sớm nên lên chào hỏi những người lớn trong nhà trước khi đi. Tiêu kình và Tiêu Tiên đều là người rất tôn trọng mong muốn cá nhân, nói chung họ thường không can thiệp vào sự nghiệp hay chuyện cảm tình cá nhân của hắn. Giống như chuyện về Lâm Thần, Tiêu Tiên cũng không hề nói gì, ngoại trừ việc tỏ thái độ bảo hắn phải tự giải quyết hợp lý thì còn không thèm quan tâm Lâm Thần. Đêm nay hắn về sớm vì đã hẹn Lâm Thần về nhà ăn cơm xong sẽ cùng nhau qua sinh nhật, đối với việc đã đồng ý Tiêu Gia Hữu luôn cố gắng làm được. Nhà hàng là Lâm Thần đặt chỗ, hành trình cũng do Lâm Thần chuẩn bị. Lúc Tiêu Gia Hữu đến nhà hàng, Lâm Thần đã chờ ở đấy, chỗ ngồi rất riêng tư, dù sao danh tiếng hiện tại của Lâm Thần lộ mặt dễ dẫn đến hỗn loạn. Nhà ăn Michelin, phong cách sang trọng, sắc hương vị đều đủ, phục vụ cũng tốt. Đồ ăn lên hết, Lâm Thần để nghị người phục vụ ra ngoài, chỗ ngồi chỉ còn hai người. Tiêu Gia Hữu đã ăn rồi, cũng không có hứng ăn nữa, tùy tiện gắp vài gắp, Lâm Thần muốn giữ dáng cũng không ăn nhiều. Quá trình dùng bữa hòa hợp, không khí ấm áp tốt đẹo, ăn cơm xong, lâm Thần còn tặng Tiêu Gia Hữu một chiếc đồng hồ nổi tiếng, mẫu mới nhất của nhãn hiệu Tiêu Gia Hữu thường hay đeo, giá trị đắt đỏ sang trọng. Tiêu Gia Hữu rất thích, nhận xong đã đeo lên. Ra khỏi nhà hàng, Lâm Thần nói vừa nãy ăn hơi nhiều, làm phiền Tiêu Gia Hữu đi với hắn một chút, coi như cùng nhau dạo phố. Lại nói tiếp, ngày thường công tác của bọn họ đều vội, đã lâu không thể nhàn nhã mà đi dạo. Hai người dọc theo bên đường đi, vừa đi vừa tâm sự. Lâm Thần đeo khẩu trang và mũ, không nhìn kỹ thì rất khó bị nhận ra, đi đến chỗ vắng vẻ , Lâm Thần bỗng nhiên cầm tay Tiêu Gia Hữu. Tiêu Gia Hữu ngẩn người, không từ chối mà cầm lại tay Lâm Thần. Tay nắm tay, hai người trong lòng chậm rãi nổi lên chút ý tưởng khác, đều hiểu rõ thân thể đối phương, chuyện tiếp theo ai cũng hiểu không cần nói ra, đi về phía chỗ vắng hơn. Khi sang đến một con hẻm nhỏ yên tĩnh u ám phố bên, Lâm Thần chủ động ôm Tiêu Gia Hữu, sau đó bị Tiêu Gia Hữu đẩy lên trên tường, cúi đầu hôn sâu. Hẻm nhỏ không có đèn đường, xa xa đầu kia có chút ánh sáng le lói, xung quanh cũng im ắng, ngay cả âm thanh dòng xe trên đường cũng có chút chợt xa chợt gần. Lâm Thần ôm lấy Tiêu Gia Hữu, nỗ lực phối hợp hắn, cố ý trêu chọc Tiêu Gia Hữu. Cả hai đắm chìm không đẻ ý tới trong chỗ tối hẻm nhỏ ẩn nấp một bóng dáng. Không biết người nọ trốn bao lâu rồi, hai mắt ngập tràn hận ý nhìn chằm chằm họ, trong tay nắm chặt dao, ánh sáng từ xa chiếu lại lưỡi dao chiết xạ ánh sáng lạnh lẽo sắc bén. Đột nhiên, người nọ nhảy lên, dữ tợn mà giơ dao lên đâm vào Tiêu Gia Hữu! Tiêu Gia Hữu đưa lưng về phía người nọ, khoảng cách quá gần, lúc hắn nghe được thanh âm não cũng chưa kịp phản ứng. Trong giây lát, Lâm Thần lại phát hiện người nọ, chưa kịp suy nghĩ nhiều đã đẩy Tiêu Gia Hữu ra. Dao nhỏ thế tới như nước lũ, hung hăng đâm vào thân thể Lâm Thần, máu đỏ tươi phun trào, nhiễm hồng quần áo Lâm Thần. Lâm Thần khuân mặt ngạc nhiên, toàn thân mềm nhũn, không còn sức ngã xuống. Tiêu Gia Hữu nhanh chóng phản ứng lại, kịp thời ôm lấy hắn. Người nọ thấy thế nhanh chóng xoay người bỏ chạy. Tiêu Gia Hữu ôm Lâm Thần, không có biện pháp phân tâm đuổi theo, hắn có chút kinh hoảng, bởi vì Lâm Thần mất máu quá nhiều, tình huống nhìn qua vô cùng không ổn. “Lâm Thần,” Tiêu Gia Hữu bế Lâm Thần lên, vội vàng kêu hắn: “Em thế nào?” Lâm Thần sắp hôn mê, mơ mơ màng màng lắc lắc đầu, không nói chuyện. “Em đừng ngủ, giữ thanh tỉnh.” Tiêu Gia Hữu tiếng nói mang theo kinh hoảng sợ hãi, “Em nhất định phải chống đỡ, tin tưởng tôi, em sẽ không có việc gì, tôi lập tức đưa em đi bệnh viện.” Hắn ôm Lâm Thần ôm vào ghế sau, buông tay muốn đi lái xe thì Lâm Thần đột nhiên bắt được tay hắn. “Em…… em giống như không được.” Lâm Thần cực suy yếu mà nói. Tiêu Gia Hữu lắc đầu, “Em đừng nói bậy, không sao đâu.” Lâm Thần lại nói: “Gia hữu, em yêu anh, thật sự, em không lừa anh.” “Tôi biết, tôi tin tưởng em.” Tiêu Gia Hữu kiên định nói xong liền mở máy, nhanh như chớp cấp tốc chạy về phía bệnh viện. Trên đường hắn vội vàng liên hệ viện trưởng bệnh viện, làm cho bọn họ chuẩn bị tốt cấp cứu. Xe vừa đến bệnh viện, cáng cũng nâng qua, Lâm Thần nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu. Giọt máu đỏ tươi dọc theo đường đi nhỏ trên mặt đất, chói mắt đáng sợ. Tiêu Gia Hữu vào toilet rửa sạch tay đầy máu, tát nước lên mặt khiến chính mình bình tĩnh một chút. Khi hắn đi ra ngoài Lâm Thân vẫn đang cấp cứu, Tiêu Gia Hữu tay chống tường, đáy lòng tràn đầy nôn nóng hoảng loạn. Hắn không dám nghĩ nếu Lâm Thần thật sự bị gì thì phải làm thế nào bây giờ. Lâm Thần là thay hắn chắn một đao mới như thế, hắn thiếu Lâm Thần một mạng. Hắn lần đầu tiên chạm vào biên giới của cái chết, trong lúc nhất thời tay chân rụng rời, vừa sợ hãi vừa mê mang. Thời gian một phút một giây trôi qua vô cùng dài lâu, đảo mắt tựa như nửa thế kỷ. Không biết đợi bao lâu, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở. Bác sĩ làm phẫu thuật cho Lâm Thần nói với Tiêu Gia Hữu, Lâm Thần lần này rất may mắn, nếu nhát chém sâu một chút chỉ sợ hắn đã sớm chết. Lúc Lâm Thần bị đẩy vô phòng bệnh, còn ở trong trạng thái hôn mê. Tiêu Gia Hữu theo vào phòng bệnh, ngồi ở bên cạnh nhìn hắn suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng quyết định, đi ra phòng bệnh gọi điện cho ba. …… Khi Tiêu Tiên nhận được điện thoại, đang nhân lời mời của Từ Thanh Huy đi ăn với Trương Mục ở nhà hàng xa hoa. Sở Nhĩ Sâm đã đến là việc ngoài ý muốn. Từ Thanh Huy mời Tiêu Tiên, bởi vì đối phương cho hạng mục mới của hắn cung cấp trợ giúp quan trọng. Hắn gửi tin nhắn cho Tiêu Tiên, vừa vặn bị Sở Nhĩ Sâm thấy được. Sở Nhĩ Sâm và Từ Thanh Huy quan hệ vẫn luôn như nước với lửa, theo lý thuyết hẳn là nên khịt mũi coi thường, không hề hứng thú, nhưng Sở Nhĩ Sâm lại biểu hiện ra rất hứng thú, dùng hết thủ đoạn lì lợm la liếm đi theo Tiêu Tiên ăn chùa. Trương Mục nhìn thấy Sở Nhĩ Sâm khi cũng rất bất ngờ, cậu luôn cảm giác thái độ của Sở Nhĩ Sâm với Từ Thanh Huy là lạ. Nhưng cậu nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nhớ rõ Từ Thanh Huy từng nhắc Sở Nhĩ Sâm, hai người giống như chưa gặp gì nhiều, vậy quan hệ là thay đổi kiểu gì? Vẫn là nói, có chuyện bí mật nào mà bọn họ không biết? Đối Trương Mục nghi hoặc, Sở Nhĩ Sâm thẳng thắn thành khẩn, không cất giấu khai báo. “Tôi từng tiếp xúc với Gì Dục mấy ngày, phát hiện hắn không phải loại hình tôi thích.” Sở Nhĩ Sâm nói lời này là ở trên xe, “Tôi động tâm vơi người nói chuyện với tôi, nếu người đó là Từ Thanh Huy tôi cũng nhận, cậu ấy trêu chọc tôi trước, thả thính xong còn muốn chạy chắc?" Trương Mục không nghĩ tới thái độ Sở Nhĩ Sâm chuyển biến có thể nhanh như vậy: “Không phải thật chán ghét hắn sao?” “Đó là chuyện phía trước, hiểu biết xong, tôi phát hiện hắn rất có ý tứ.” Sở Nhĩ Sâm nói còn nở nụ cười. Trương Mục xem mặt đoán ý, tức khắc ý thức được Sở Nhĩ Sâm sợ là nghiêm túc rồi. “Cậu thực hiểu biết hắn?” Sở Nhĩ Sâm cười mà không nói. Hắn đích xác càng hiểu Từ Thanh Huy rất nhiều, từ phương diện tâm lý đến thân thể. Đương nhiên đêm đó chỉ do ngoài ý muốn. Từ Thanh Huy đuổi theo Gì Dục thật lâu, vắt hết óc, hao hết tâm tư, nhưng mà Gì Dục là thẳng nam, bẻ không cong, hắn cảm động với cảm tình của Từ Thanh Huy mà không thể tiếp thu, vừa vặn khoảng thời gian này, hắn còn gặp người mình thích. Hai người nhất kiến chung tình, lẫn nhau có ý tứ, xác định hẹn hò rất nhanh. Gì Dục có bạn gái, Từ Thanh Huy hoàn toàn hết hy vọng, nhưng tâm tình lại kém đến cực điểm, không nhịn được chạy tới quán bar mua say. Hắn uống đến say khướt mà từ quán bar đi ra đụng phải Sở Nhĩ Sâm. Đêm dó ký ức Từ Thanh Huy là mơ mơ hồ hồ, chỉ nhớ rõ ngày hôm sau tỉnh lại, chính mình liền nằm trên giường nhà Sở Nhĩ Sâm, hai người đều không có mặc quần áo. Sở Nhĩ Sâm giải thích, nói là Từ Thanh Huy uống say, dây dưa hắn, một hai phải cùng hắn làm, hắn là bị Từ Thanh Huy cưỡng bách. Từ Thanh Huy có thể rõ ràng cảm giác được, hắn là thụ, bởi vậy thẹn quá thành giận. Sở Nhĩ Sâm giải thích một chữ hắn cũng không tin. Bởi vậy nhìn đến Sở Nhĩ Sâ đi chung vào ghế lô, Từ Thanh Huy nguyên bản còn đang tươi cười trầm xuống, hung tợn căm tức nhìn Sở Nhĩ Sâm. Sở Nhĩ Sâm không cứng đối cứng Từ Thanh Huy tức giận trừng hắn, hắn vẫn đầy mặt ý cười, thậm chí còn thân thiết ân cần thăm hỏi Từ Thanh Huy. Từ Thanh Huy hừ một tiếng, trực tiếp làm lơ hắn, chút sắc mặt tốt cũng chưa cho. Trương Mục và Tiêu Tiên nhìn nhau, ăn ý mà không hỏi, làm bộ không thấy bầu không khí hồng phấn giữa hai người. Luận trình độ mặt dày, Từ Thanh Huy không phải đối thủ của Sở Nhĩ Sâm, việc Sở Nhĩ Sâm bám riết không tha lại gần, phỏng chừng nội tâm hắn đều chửi thầm vô số lần. Dù Từ Thanh Huy chưa cho Sở Nhĩ Sâm sắc mặt tốt, không chịu phản ứng hắn, nhưng cũng không có mở miệng đuổi hắn đi. Điện thoại vang lên, Tiêu Tiên thấy là Tiêu Gia Hữu gọi, chấp nhận. Mới vừa nhấc máy đxa nghe được Tiêu Gia Hữu có chút ngưng trọng nghẹn ngào nói: “Ba, Lâm Thần xảy ra chuyện.” “Hắn giúp con chắn một đao, thiếu chút nữa mất mạng. Nếu không phải hắn, hiện tại nằm ở bệnh viện hôn mê bất tỉnh chính là con.” Tiêu Tiên biểu tình vốn đang nhẹ nhàng, nghe vậy tức khắc ngồi nghiêm chỉnh, biểu tình cũng nghiêm túc lên, trầm giọng hỏi: “Sao lại thế này? Ai làm? Lâm Thần thế nào?” Lâm Thần? Trương Mục đang theo Từ Thanh Huy nói chuyện, nghe được Lâm Thần tên liền ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Tiêu Tiên. Tiêu Gia Hữu nói: “Mới từ phòng cấp cứu ra, hiện tại không có sinh mệnh nguy hiểm, nhưng bác sĩ nói, nếu là lại sâu một chút, không cứu nổi.” Hắn tóm tắt mọi chuyện xảy ra tối nay nhưng hắn không thấy rõ mặt hung thủ, bởi vậy cũng không biết đối phương thân phận cùng hành hung động cơ. Tiêu Tiên nghe xong im lặng một lát, hỏi tiếp: “Con muốn nói gì?” Tiêu Gia Hữu hít một hơi thật sâu, trịnh trọng nói: “Ba, ngài đã nói không đồng ý con cùng Lâm Thần, trước kia con có thể nghe ngài, nhưng Lâm Thần đã vì con chịu thương, cứu con một mạng, con không thể vong ân phụ nghĩa, này không phải cũng là ngài dạy con sao?” “Cho nên con muốn nói với ngài, con không phụ Lâm Thần, đành phải làm ngài thất vọng rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]