Chương trước
Chương sau
Tiêu Tiên nói xong làm mấy vị giám đốc điều hành ai nấy đều kinh sợ, không nói nên lời, lại bỗng hiểu ra, chẳng trách đột nhiên Tiêu Tổng lại muốn họp gấp, hoá ra là muốn cho phu nhân một chỗ dựa.
Trương Mục là phu nhân của chủ tịch, tuy là nam nhân nhưng cũng không ảnh hưởng gì mấy.
Phu nhân chủ tịch thì cũng như một nửa lão tổng rồi. Bọn họ sao dám làm gì, chuyện này không phải chuyện để đùa
Sau đó hai bên nhìn nhau, suy nghĩ xem phải làm hoà thế nào mà không bị lúng túng.
Hoàng Hải còn lỡ làm rơi kính mấy lần, hắn không thể nào ngờ được người bị hắn bác bỏ mấy lời giải thích với văn kiện nãy giờ lại có thân phận như vậy, mồ hôi lạnh chảy ra, nếu sớm biết thân phận thật của Truơng Mục thì có cho hắn một trăm lá gan, hắn cũng không dám thảo luận kiểu đó.
"Chuyện này.. Cũng do chúng tôi quá ngu dốt, có mắt không tròng đã mạo phạm tới Trương tiên sinh, mong Trương tiên sinh thứ lỗi... Mong ngài đừng chấp nhặt chuyện này."
Đồng thời cũng tự mắng bản thân, hắn không những vô dụng mà còn rất ngu xuẩn.
Mọi người đều rất đồng tình nhìn Hoàng Hải
Mấy vị giám đốc điều hành vừa mới kiến nghị cũng thay đổi thái độ trong nháy mắt
"Tiêu Tổng nói đúng, gặp chuyện thế này không thể chỉ lẩn trốn nguy hiểm, chúng ta phải đứng ở lập trường của nhân viên để suy nghĩ vấn đề, chưa cần biết sự tình thế nào, chúng ta phải bảo vệ quyền lợi của mỗi công nhân trước, muốn giữ nhân viên ở lại lâu dài, thì phải bảo vệ nhân viên. Có như vậy mới có nhiều người chân thành ở lại làm việc, công ty mới phát triển lâu dài."
"Đúng, hoạt hình phải có tên của Trương tiên sinh, không thể thiếu được, chúng ta phải bảo vệ quyền lợi cho mỗi nhân viên ở hậu trường. Tôi tin tưởng vào ( luân hồi ),càng tin tưởng khán giả biết phân biệt tốt xấu
"Còn có, chuyện đạo văn cũng phải điều tra lại rõ, tôi khẳng định Trương tiên sinh không làm chuyện đó. Nếu ban tuyên truyền bên tôi giúp được gì, xin Trương tiên sinh cứ việc nói."
"......"
Khoé miệng Trương Mục khẽ giật, nhìn sang mấy tờ văn kiện kia, trong lòng thầm nghĩ những người này trở mặt nhanh như lật sách.
Tiêu Tiên không nói gì, một lát sau nhìn sang Hoàng Hải, hỏi: "Quản lý Hoàng thấy thế nào?"
Hoàng Hải ngượng ngùng cười, giả bộ thuận theo, mềm mỏng nói: "Tôi cũng thấy... Nên làm như vậy. Trước đây tôi suy nghĩ chưa được thấu đáo, mong Trương tiên sinh đừng trách."
Tâm trạng của Tiêu Tiên lúc này mới tốt lên. Thư ký đẩy một chiếc ghế tới chỗ anh, anh vẫn cứ ngồi bên cạnh Trương Mục rồi bắt đầu cuộc họp.
Hội nghị toàn bàn luận về chuyện của Trương Mục, nói phải có thái độ thế nào đối với bên ngoài và tạo sức ảnh hưởng ra sao, vân vân.
Tiêu Tiên khẳng định Trương Mục chắc chắn không đạo văn, vì vậy mong mọi người đứng về phía Trương Mục giúp đỡ cậu.
Thái độ của anh rất chán thành, không giống như đang dùng thân phận chủ tịch để tạo áp lực, mà giống như lời thỉnh cầu hơn. Trương Mục nghe đươc rất cảm động, nhịp tim đập loạn mấy lần.
Sau đó, blog chính thức của Tiêu Đằng cũng lên tiếng nói rõ, công ty sẽ bảo vệ từng công nhân một, trước tiên phải điều tra chân tướng trước, tuyệt đối không trách móc nặng nề ai nhưng cũng nghiêm túc điều tra rõ sự tình, chứng minh Trương Mục vô tội. Còn đối với người bịa đặt vu khống người khác, công ty cũng truy tìm tới cùng, tuyệt đối không mềm lòng.
Lúc tuyên bố chính thức này được đưa ra, mọi lời bịa đặt vu khống đều bị bác bỏ.
Trên Weibo cũng ồn ào không ít.
Quyền Uy của Tiêu Đằng là điều không thể phủ nhận, vậy mà bọn họ dám che chở cho Trương Mục sao? Thoáng chốc mọi người lại bàn luận sôi nổi, ở Tiêu Đằng vụ khống nhưng vẫn có chỗ để ỷ lại?
Trương Mục thật sự không sao chép ý tưởng sao? Cậu ta bị vu hại thật à?
Một lần nữa tin đồn lại nổi lên
Tất nhiên đó là những chuyện xảy ra sau đó, sau khi thảo luận xong chuyện của Trương Mục và đạt được mục đích. Tiêu Tiên tuyên bố kết thúc cuộc họp.
Trước khi tan họp, anh còn trịnh trọng nhắc nhở mọi người, giữ kín danh tính của Trương Mục đừng tùy tiện tiết lộ ra ngoài.
Tiêu Tiên đứng dậy nắm tay Trương Mục đi, mặc cho mấy vị giám đốc chưa ai kịp trả lời
Gần nửa ngày mới có người từ từ đứng dậy, mặt vẫn đầy ngạc nhiên. Cuối cùng thì Tiêu Tổng cũng đã có vợ, nhưng người ấy lại là đàn ông, bọn họ vẫn không thể nào tưởng tượng nổi.
Nhìn thái độ của Tiêu Tổng với Trương Mục, e là tình cảm của hai người vô cùng tốt. Tiêu Tổng lại còn nằm tay Trương Mục để bọn họ đoán ý. Nhìn thấy cảnh này bọn họ cũng biết phải đối xử thế nào với Trương Mục từ giờ về sau rồi.
Trương Mục ngoan ngoãn để Tiêu Tiên nắm tay vào phòng
Trên đường bị vô số ánh mắt áy náy, tạ lỗi và ánh nhìn hiếu kỳ, còn có một số người nhìn cậu qua khe kính, như thể cậu là động vật quý hiếm.
Vào văn phòng, đóng cửa lại, cảm giác bị nhìn chằm chằm ngứa ngáy trên đỉnh đầu cũng biến mất. Trương Mục thở phào một hơi.
Xoay người lại đẩy Tiêu Tiên sát vào tường
Tiêu Tiên bất ngờ bị đẩy có hơi chóng mặt nhưng cũng rất phối hợp. Không giãy giụa cũng không phản kháng.
Trương Mục áp sát vào người Tiêu Tiên, nheo mắt, hỏi: Anh tin tưởng em sao?
Tiêu Tiên gật đầu
Trương Mục hỏi tiếp: "Vậy anh không sợ em lừa gạt anh, em thật sự ăn cắp, còn anh và Tiêu Đằng đều mất hết danh dự với mọi người sao?"
Tiêu Tiên nói lời ít nhưng lại có nhiều ý nghĩa, trịnh trọng nói: "Anh tin em."
Trương Mục bị lời nói ấy rung động, không nói nên lời, mạnh mẽ đẩy Tiêu Tiên sát lại tường rồi hôn lên.
Sau đó lại bị Tiêu Tiên đổi vị trí, bị hôn đến mức mềm nhũn cả người, thở gấp.
Chờ đến khi nhịp thở ổn định lại rồi, Trương Mục đỏ mặt, mắt ướt hỏi: "Có phải anh ấp ủ mưu đồ lâu rồi không? Em còn không biết chuyện đó nữa."
Tiêu Tiên ôm vai Trương Mục, cười cười nói: "Đâu có, chỉ là anh cảm thấy ít nhất ở trong công ty, không ai bắt nạt được em. Để bọn họ biết thân phận thật của em đi rồi bọn họ sẽ biết phải làm gì."
Chuyện đó tất nhiên là Trương Mục hiểu, Tiêu Tiên vì muốn tốt cho cậu, cũng có thể nói anh vì cậu mà phiền lòng nhiều rồi
Nhưng anh đột ngột công bố mối quan hệ của cả hai cũng khiến cậu chịu không ít áp lực, dù sao không phải ai cũng bao dung trong tình yêu, chịu được những mối quan hệ như vậy.
"Công bố quan hệ của chúng ta làm ảnh hưởng tới anh sao?"
"Không đâu. Đây là chuyện riêng của chúng ta, không tới lượt bọn họ quản."
Anh nói đầy vẻ tự tin và quyết đoán
Trương Mục mỉm cười, cậu rất thích cách nói tràn đầy tự tin của Tiêu Tiên. Cực kì quyến rũ
Cậu ôm eo Tiêu Tiên, ấm áp cười nói: "Em thật sự rất may mắn, Tiêu Tiên, cảm ơn anh."
"Không cần nói cảm ơn với anh" Tiêu Tiên dịu dàng xóa xoa mái tóc mềm mại của Trương Mục
Hai người ôm nhau mãi, Trương Mục buộc phải đi
Bây giờ có rất nhiều người để ý cậu, nếu ở lại quá lâu, lỡ bị bàn tán cái gì không tốt. Phu nhân chủ tịch phải thật cẩn thận
Nhưng cậu vừa ra tới cửa thì đụng phải Sở Nhĩ Sâm đang lại gần
Trương Mục chào hỏi hắn vài câu rồi chuẩn bị rời đi
Ai ngờ đâu Sở Nhĩ Sâm lại gọi cậu lại.
"Chờ một lát, cậu rảnh không? Tôi có việc muốn nhờ cậu giúp."
Trương Mục ngạc nhiên, cậu với Sở Nhĩ Sâm cũng không thân thiết gì, mà họ cũng không có chuyện gì để nói, không biết hắn muốn hỏi cậu cái gì.
Trương Mục bực mình suy nghĩ, nhưng vẫn dừng lại, đóng kín cửa nói: "Được rồi, có chuyện gì vậy?"
Vừa hay Tiêu Tiên mới pha trà xong, thấy Trương Mục chưa đi mới rót cho cậu một chén
"Của tôi đâu?" Sở Nhĩ Sâm hỏi
"Muốn uống thì tự mà rót" Tiêu Tiên không khách khí nói với Sở Nhĩ Sâm
Sở Nhĩ Sâm thở dài, "Thấy sắc quên bạn", vẫn là tự mình làm thì tốt hơn.
Hắn vừa rót trà vừa suy nghĩ, nói: "Là thế này, trước đây tôi có thích một người, nên có tìm wechat của người ta, nói chuyện rất vui vẻ, Tôi chỉ muốn hẹn cậu ấy ra ngoài nhưng tôi không biết trong mấy cuộc gặp này thì nên làm gì, hoặc là làm thế nào để người ta có thiện cảm?"
Tiêu Tiên nói: "Không phải cậu trải quá nhiều rồi sao, còn cần phải hỏi Trương Muc làm gì?"
"Chuyện này không giống mấy lần trước, trước đây tôi cũng chưa từng nói như vậy." Sở Nhĩ Sâm nói: "Cậu ấy không giống với những người tôi từng gặp, trông rất tốt bụng và hiền lành, dịu dàng chu đáo, rất hợp để sống cùng, tôi cũng không biết nên làm gì."
"So với những người trước đây, lần đầu họ vừa nói chuyện đã trực tiếp nói chuyện lên giường, nào giống bây giờ, nói chuyện lâu vậy rồi tôi vẫn chưa dám làm gì."
Đối với chuyện của Sở Nhĩ Sâm, Trương Mục có thể hiểu được
"Anh nghiêm túc thật sao? Nếu muốn chơi đùa thì tốt nhất đừng trêu chọc kiểu người này." Trương Mục nhắc nhở
Cậu cũng không muốn đề ra kiến nghị gì, lỡ hắn hại người khác
"Tất nhiên rồi, chứ không thì tôi đâu nói chuyện với cậu ấy lâu như vậy." Sở Nhĩ Sâm chân thành nói: "Tôi thật sự muốn tìm một mối quan hệ ổn định, giống như cậu với Tiêu Tiên vậy, chán chán cho người ta ít thức ăn của chó, rất vui phải không?"
Trương Mục xấu hổ, cậu hoài nghi hắn bất mãn với sự ân ái của vợ chồng mình nhưng mà cậu không có chứng cứ
"Cậu nói đi, tôi với Trương Mục có chuyện gì." Tiêu Tiên nặn nặn tay Trương Mục.
Sở Nhĩ Sâm lặng lẽ dùng ánh mắt xa xăm quét qua người bọn họ mấy lần, không lên tiếng
Thấy Sở Nhĩ Sâm thật sự nghiêm túc, Trương Mục cũng cẩn thận đề ra kiến nghị như đừng nóng vội mà bắt đầu từ từ, nóng nảy là hỏng chuyện, cứ để họ nghe lời đoán ý, học cách quan sát và chăm sóc đối phương cũng như về mặt cảm xúc nữa. Tốt nhất nên chọn đề tài cả hai người đều thích.
Sở Nhĩ Sâm nghiêm túc nghe, còn cẩn thận ghi chép lại làm Trương Mục và Tiêu Tiên hết sức ngạc nhiên, cũng không biết Sở Nhĩ Sâm gặp thần thánh phương nào lại khiến hắn thay đổi tính cách, biết cách kiềm chế.
...
Sau hai tuần, hoạt hình ( luân hồi ) chính thức được phát sóng, ngoài đài truyền hình ra, nó còn được phát sóng độc quyền trên video app.
( Luân hồi ) vừa được phát sóng, nó liền khiến tất cả người xem đều phải kinh ngạc. Bối cảnh hoạt hình là khoa học viễn tưởng, thiên hà rộng lớn, tàu chiến đồ sộ, biển sao mỹ lệ, xa hoa, có thể nói đây là bộ hoạt hình đầu tiên về khoa học viễn tưởng mà mang đến cảm giác tráng lệ, tinh tế chân thực như vậy
Bởi vậy nên mới vừa phát sóng, ( luân hồi ) đã thu lại rất nhiều lời ca ngợi, và thông qua mạng xã hội, chỉ trong một đêm đã có vô số người biết đến nó
Nhưng tiệc vui thì lại chóng tàn, chẳng mấy chốc có người phát hiện tên Trương Mục trong đội ngũ sản xuất.
Chuyện này có thể lớn hay nhỏ phụ thuộc vào nhiều chuyện, xét cho cùng thì Trương Mục chỉ là một trong những người tham gia, không thể chỉ phối toàn bộ bộ hoạt hình này.
Có thể vì sự điều hành của những người trong đội ngũ mà khán giả bày tỏ thái độ khiêu khích không chỉ với Trương Mục mà còn với Tiêu Đằng.
Vậy không phải?
Lão hổ không thể hiện ra ngoài, các người cho rằng nó là con mèo ốm sao?
Cũng do vậy mà, khán giả bắt đầu cùng nhau ngăn chặn ( luân hồi ),thậm chí trong cơn tức giận còn đánh giá ( luân hồi ) thành 3,5 điểm, khiến nó trở thành bộ phim có kỉ lục mới về điểm thấp.
Có rất nhiều ồn ào trên Internet, đội ngũ sản xuất ( luân hồi ) đều rất lo lắng nhưng còn Trương Mục thì không.
Cậu vẫn công tác như thường lệ, và nhận mấy đoạn ghi âm khiêu khích, nhắc nhở của Trương Thanh Duệ gửi cho mình.
Đoạn ghi đó nhắc nhở Trương Mục nhớ lại, trước đây cậu đánh cược với Trần Thanh Duệ, nói là ai thua thì phải học tiếng chó sủa.
Trần Thanh Duệ tự đắc cho rằng mình thắng chắc nên mới gửi đoạn ghi âm này đây?
Trương Mục nghĩ thầm, đáng tiếc là hắn nhầm rồi
Trương Mục trả lời: "Cậu chuẩn bị xong rồi à? Đừng không dám thực hiện đấy nhé?"
Trần Thanh Duệ rất giận dữ, hắn cảm thấy đáng lẽ Trương Mục phải bị đả kích tới mức chán chường, ảo não, không còn tinh thần chiến đấu. Ai ngờ được Trương Mục còn kiêu ngạo đến vậy, đúng là không nói lý với loại người này được.
Về chuyện chú của hắn nhắc nhở đừng trêu chọc Trương Mục, hắn coi như gió thổi ngoài tai
Tại vì Trương Mục mà hắn bị chú mắng chửi thậm tệ, do đó mà hắn càng ghét Trương Mục hơn
Trần Thanh Duệ trả lời: "Tôi thắng chắc rồi, có gì mà không dám? Cậu nên học cách chó sủa nhanh đi."
Trương Mục không gõ chữ lại nữa, chỉ gửi sticker sờ đầu con chó
Làm Trần Thanh Duệ tức muốn điên
Sau khi làm việc xong, Trương Mục ra khỏi công ty, chuẩn bị lái xe về nhà, đột nhiên có cảm giác có người đi theo sau.
Cậu thử đi chậm lại, rồi lại tăng tốc, nhận ra người kia cũng hành động giống mình, cậu nhân cơ hội quẹo vào khúc cua, đi ra chặn đối phương lại
Theo sau cậu là một nữ sinh, có vẻ là sinh viên đại học, mặt đầy phẫn nộ nhưng vẫn có chút sợ sệt, bị Trương Mục phát hiện nên lùi về sau mấy bước, sau đó lại cố lấy dũng khí để đối mặt
Trương Mục thắc mắc hỏi: "Sao em lại theo dõi tôi?"
Biểu cảm tức giận của nữ sinh chuyển thành thất vọng, yếu ớt nói: "Trước đây tôi là fan của anh, thích anh nhiều năm rồi nhưng mà bây giờ thì không, anh khiến tôi rất thất vọng rồi, sao anh lại có thể đạo văn chứ?"
Trương Mục nghe xong lập tức hiểu ý, chỉ sợ chuyện đạo văn của cậu đã khiến cô bé rất tổn thương
Cậu suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, cười hỏi: "Sao em chắc chắn là tôi sao chép ý rưởng?"
"Chứng cứ đã có đầy đủ rồi, hơn nữa tại sao bọn họ phải vô duyên vô cớ vu hại anh? Chắc chắn anh đang nói dối, nếu có chứng cứ thì anh lấy ra đi, tôi... Tôi đã từng rất thích anh."
"Sao em lại tới tìm tôi?"
"Tôi muốn tận mắt xem xem anh là hạng người gì, nhìn xem trước đây tôi đã thích loại người nào."
Trương Mục không trách cô, đứa nhỏ này nhìn qua là biết, rất trong sáng và đơn thuần. Cậu đến gần đối phương làm nữ sinh có chút sợ hãi, nhưng vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích..
"Anh muốn làm gì?" Nữ sinh cảnh giác nói
Trương Mục không lên tiếng, đưa tay ra lấy đám cỏ trên đầu, cười hỏi: "Em tên gì?"
Nữ sinh do dự nói: "Lâm Tĩnh."
"Em vẫn còn là học sinh?"
"Ừm."
"Vậy thì cố gắng học hành cho tốt, tôi biết, bởi vì em thích tôi nên mới thất vọng, xin lỗi, là tôi không bảo vệ được mọi người thế nhưng em tin tưởng tôi, tôi sẽ vì em mà chứng minh cho mọi người thấy. Em còn trẻ, không biết lòng người hiểm ác ra sao, bọn họ hãm hại tôi cũng chính vì muốn có lợi ích."
"Hơn nữa, bất luận kẻ nào có nói gì. Nếu em đã nói thích tôi thì đừng chỉ từ bỏ vì đôi ba lời của người khác . Nếu như tôi yêu thích một người, tôi chắc chắn sẽ tin tưởng người đó vô điều kiện, em thấy có đúng không?"
Lâm Tĩnh có hơi bị thuyết phục, vẻ ngoài của Trương Mục rất điển trai lại còn rất dịu dàng, cô cảm nhận lời nói của Trương Mục rất chân thành: "Nhưng mà... tôi không biết anh."
"Đúng, em không biết tôi, vậy nên trước khi tìm ra chứng cứ xác thực thì sao em không chọn tin tôi, em bảo trước đây em rất thích tôi, vậy em chưa rừng hỏi tại sao mình lại thích tôi chưa?"
Trương Mục nói xong, mỉm cười rồi đi
Lâm Tĩnh sững sờ, nhìn theo bóng lưng của Trương Mục, vẫn chưa phục hồi tinh thần. Cô nghĩ là Trương Mục sẽ bác bỏ, mắng nhiếc mình, chưa từng nghĩ rằng mình sẽ được đối xử dịu dàng như vậy, cô hơi hoài nghi có phải mình đã sai rồi không
Thật sự khi nhìn thấy Quạ, cô mới nhận ra đối phương hoàn toàn không giả dối, xảo quyệt, không từ một thủ đoạn nào như trên Internet đồn đại. Tuy là chỉ mới tiếp xúc, nhưng cô có thể cảm nhận được bản thân Quạ là một người đàn ông rất phong độ và dịu dàng, dẫu cho cô tràn đầy ác ý thì đối phương lại không có chút thù hằn hay không thân thiện với mình... Một sự dịu dàng khiến ai ai cũng phải kính trọng, giống như là một Đại ca ca
Lâm Tĩnh không ngừng suy nghĩ, liệu một người như vậy thực sự làm ra mấy chuyện như đạo văn sao? Có thể không?
E là, cô đã yêu thích không nhầm người
Đến cuối tuần, Tiêu Tiên vẫn đi làm, còn Trương Mục không phải làm việc nữa nên ở nhà chơi cùng Phái Phái
Cậu mang cho Phái Phái một con cún Husky nhỏ, Phái Phái đặt cho nó tên là Nhảy Nhảy. Bé con rất thích nó, đi đâu cũng phải mang theo, chơi với nó rất vui
Lúc Từ Thanh Huy tới gặp Trương Mục, dĩ nhiên là thấy cậu đang tắm nắng một cách nhàn nhã, lại còn cười ha ha khi bị Phái Phái với chó con chọc cười, bất chợt hắn thấy hơi lo lắng
Nghĩ thầm dân cư mạng bây giờ đang rất hả hê, còn đang đồn đại với nhau là bây giờ chắc hẳn Trương Mục đang rất đau khổ, chán chường. Không biết khi bọn họ nhìn thấy bộ dạng nhàn nhã này của Trương Mục sẽ thế nào.
Với cả, hắn thì vì Trương Mục mà gấp gáp không chịu được, còn Trương Mục thì cứ nhàn nhã hưởng thụ, đây có phải là "hoàng đế không vội thái giám gấp gáp" không?
Trương Mục còn thản nhiên tự đắc, không chút sốt ruột, đi an ủi ngược lại Từ Thanh Huy: "Đừng nóng vội, gấp gáp cũng vô dụng thôi, đâu giải quyết được gì đâu? Chi bây giờ cứ vui vẻ thoải mái đi"
Từ Thanh Huy cũng không có tinh thần tốt như Trương Mục: "Tôi không vội được sao? Cái người Tư Nam này cũng thật là dã tâm, còn tìm người để vạch trần danh tính của cậu. May là có Tiêu Tiên giúp đỡ, nếu muốn cậu trở lại công ty cũ, chỉ còn cách sa thải cậu.
"Trên mạng mọi người cũng tin vào lời bọn họ, còn ai dám ý kiến gì nữa đâu."
Hắn nói xong cũng được một lúc rồi, mà vẫn chưa thấy Trương Mục ý kiến gì, bất lực thở dài, nói: "Rốt cuộc thì cậu vẫn tự giận mình dù đã chuẩn bị à? Dù sao thì cậu cũng nên đưa cho tôi tài khoản, tôi vẫn còn giúp được cậu. Ngày mai Tư Nam và Thanh Chanh ký hợp đồng, tôi sắp nóng vội muốn chết rồi, cậu có thể nhịn được chứ tôi thì không."
"Nghe nói ký hợp đồng xong sẽ có một cuộc họp fan hâm mộ, nghĩ thôi mà tôi sôi hết cả máu, loại người như hắn ta mà cũng có người yêu thích? Nói chung là, nhân lúc mọi người còn đang hâm mộ mình, Tư Nam tốt nhất nên hưởng thụ nhất có thể đi
Nhảy Nhảy ngậm đồ chơi chạy đến chỗ Trương Mục rồi bỏ xuống
Trương Mục nhặt đồ chơi lên, ném ra xa rồi nói: "Không phải ngày mai mới ký sao? Trước đây hắn ta cho tôi một món quà lớn, vậy ngày mai tôi cũng sẽ chuẩn bị cho hắn một phần quà."
"Quà?" Từ Thanh Huy rất hiểu Trương Mục, cậu ta thật sự có lòng muốn chuẩn bị quà cho Tư Nam sao, hắn hơi nghi ngờ, hỏi rõ: "Cậu muốn làm gì?"
Trương Mục thần bí cười, nói: "Ngày mai cậu sẽ biết."
Từ Thanh Huy im lặng. Đột nhiên trực giác của hắn mách bảo rằng điệu bộ này của Trương Mục, chắc chắn đang chuẩn bị cho màn chơi lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.