Chương trước
Chương sau
Sau khi trò chuyện với Trương Mục thì Tiêu Tiên lái xe đi tìm Tiêu Gia Hữu, anh cần phải nói chuyện với nó.
Trương Mục ôm Phái Phái về phòng chuẩn bị ru bé ngủ, chỉ có làm cách này cậu mới có thể yên tâm.
Phái Phái ngủ rất say, bế đưa lên giường cũng không tỉnh. Cậu cúi đầu hôn Phái Phái một cái rồi đi rửa mặt.
Đi ra, cậu mở đèn nhỏ dựa vào cạnh đầu giường đọc sách chờ Tiêu Tiên.
Không ngờ đợi rất lâu rồi nhưng vẫn chưa thấy anh trở về, cậu lại chờ thêm một lúc thì ngủ quên.
Lúc tỉnh lại đèn giường đã tắt, Trương Mục mơ mơ màng màng đứng dậy, dựa vào chút ánh sáng tối tăm bên ngoài mà nhìn thấy Tiêu Tiên. Anh đang đứng trên ban công, sống lưng kiên cường không không cử động, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Bầu trời bên ngoài đã tối lại càng tối hơn, mang theo chút khí lạnh. Trương Mục không an tâm nên cầm áo khoác đi ra ngoài.
Tiêu Tiên nghe tiếng bước chân, anh xoay người nhìn người thì thấy Trương Mục.
Tiêu Tiên rất uể oải, nhìn mặt tâm sự rất nặng, trong mắt anh cũng tràn đầy tơ máu. Trương Mục nhìn thấy trong lòng rất đau xót.
“Anh về khi nào vậy?” Cậu đưa áo khoác cho anh.
Tiêu Tiên cầm nhưng lại không mặc vào, nói: “Vừa trở về, tôi đánh thức em rồi sao?”
“Không có, đúng lúc anh về thì tỉnh.” Cậu cầm tay anh, hai người đan tay vào nhau: “Đã về tại sao lại không đi ngủ?”
“Ngủ không được. Bên ngoài rất lạnh, em vào trước đi đừng để bị cảm.”
“Tay anh còn lạnh hơn em.” Trương Mục cầm hai tay Tiêu Tiên, cười nói: “Em sưởi ấm cho anh.”
Tiêu Tiên có vui hơn một chút, anh cũng không đẩy tay Trương Mục ra. Trong đêm khuya lặng lẽ, ban đầu anh còn cảm thấy rất thất vọng, mà lúc này lại được cảm giác ấm áp bao lấy, cảm xúc ổn định hơn nhiều rồi...
“Anh nói chuyện với Tiêu Gia Hữu như thế nào?” Trương Mục hỏi.
Tiêu Tiên lắc đầu, khổ sở nói: “Nó trước giờ đều nghe theo lời anh, anh nói gì nó cũng không phản đối. Nhưng bây giờ anh có thể cảm giác được nó chỉ đang nói dối anh, không thật lòng đồng ý với anh. Chỉ là em cứ yên tâm, thằng bé sẽ không làm khó Phái Phái.”
“Ừ, thằng bé còn trẻ, bản tính cũng không xấu. Nếu không nó cũng không liều mình đi cứu bảo bảo.”
Tiêu Tiên xoa bóp tay Trương Mục suy tư, đột nhiên hỏi: “Tôi không phải là một người ba tốt sao? ”
Anh hỏi câu này còn mang theo rất nhiều nghi ngờ đối với bản thân khiến Trương Mục thật sự rất đau lòng.
Cậu chỉ thường thấy một Tiêu Tiên tự tin mạnh mẽ, trấn định tự nhiên. Không có gì có thể đánh bại anh... Đương nhiên ngoại trừ độ cao và thuốc.
Cậu chưa từng thấy anh ấy ủ rũ như bây giờ.
“Không phải ai cũng có thể làm một người ba tốt.” Trương Mục nghiêm túc nói: “Chuyện đã qua cũng không trở lại được, hay anh cứ thử hòa hoãn quan hệ với thằng bé một lúc? Anh đã cho thằng bé đủ nhiều rồi, nó không phải là đứa trẻ, cũng nên học cách thông cảm cho anh.”
“Dù sao anh cũng đã bỏ lỡ tuổi thơ của nó.”
“Tiêu ca, anh hiểu rõ hơn em. Có rối rắm về quá khứ cũng vô dụng, chúng ta nên nhìn tới phía trước.”
“Anh biết, chỉ là anh hối hận hồi trước đã tùy hứng.”
Tiêu Tiên nói xong thở dài, biết suy nghĩ nhiều cũng vô ích.
“Đi về ngủ thôi.” Anh nắm tay Trương Mục kéo người về phòng.
Cậu cho anh một cái ôm ấm áp rồi nói: “Anh đứng lâu như vậy, đi tắm nước nóng đi. Em ở trên giường chờ anh, cho anh một ổ chăn ấm áp.”
Tiêu Tiên cười cười gật đầu, cảm thấy thật may mắn vì mình có thể ở bên Trương Mục.
Bọn bắt cóc Phái Phái bị bắt rất nhanh, Tiêu Gia Hữu tức không nhịn nổi mà đánh bọn hắn. Đón chờ bọn buôn người đấy tất nhiên là những ngày tháng dài dằng dặc ở trong nhà đá.
Tiêu Tiên còn cố ý đến chào hỏi trưởng ngục giam, muốn bọn họ chăm sóc bọn buôn người này.
Dương Quỳnh là nguyên nhân làm cho bảo bảo bị bắt cóc nên dĩ nhiên không thể để bà chăm sóc bé nữa. Nể tình bây giờ Phái Phái an ổn quay về nên anh vẫn đưa lương cuối tháng cho bà ấy.
Bà Dương đi rồi, anh phải tìm bảo mẫu mới chăm sóc cho Phái Phái. Mà thấy sự việc của Dương Quỳnh nên giờ bọn họ cũng không dám tùy tiện tìm bảo mẫu.
Cuối cùng họ vẫn nhận một bảo mẫu
do quản gia đề cử. Người này quen biết quản gia nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, biết gốc biết rễ.
Trương Mục và Tiêu Tiên còn cố ý dành thời gian để gặp người này, Tiêu Tiên muốn chắc chắn còn tìm người điều tra quá khứ của bà ấy, xác định nhân phẩm ổn mới tin cậy cho nhận việc.
Đợi đến chủ nhật, Tiêu Tiên và Trương Mục mang theo Phái Phái chính thức gặp mặt ba mẹ của Tiêu Tiên.
Trương Mục tỉ mỉ chọn lựa lễ vật, cũng có chút thấp thỏm, không biết ba mẹ Tiêu Tiên có thích không.
Tiêu Kình và Diêu Hạnh cũng rất coi trọng lần gặp mặt này, thái độ đối với Trương Mục và bảo bảo cũng rất hòa ái dễ gần, bọn họ như người một nhà.
Khi Trương Mục nói “chào chú chào cô”, Diêu Hạnh vui vẻ nhắc nhở: “Bây giờ mà còn kêu dì chú? Phải nên đổi xưng hô rồi chứ? Mẹ nghe Tiêu Tiên nói các con hồi trước đã đăng kí kết hôn ở nước ngoài rồi đúng không?”
“Dạ vâng.” Trương Mục nhìn Tiêu Tiên, hai người phụ huynh đang dùng ánh mắt mong đợi nhìn cậu, cậu ngượng ngùng đổi giọng gọi: "Ba, mẹ.”
Hai người cười đáp lại, lấy ra bao lì xì đưa cho Trương Mục.
Trương Mục do dự một chút, vẫn nhận lấy, nói: “Cảm ơn ba mẹ”.
Phái Phái hai mắt sáng lấp lánh nhìn bao lì xì, mặt đầy mong đợi nhìn hai người.
Diêu Hạnh vui vẻ cười không ngừng, nói: “Đừng vội đừng vội, tất nhiên là không thiếu của cháu.”
Trương Mục đỡ trán xoa mặt bảo bảo. Con có thể rụt rè một chút không cơ chứ.
Hai người cho Phái Phái tiền lì xì, còn đưa cho bé khóa trường mệnh và một đôi vòng tay kim. Bải Bảo mở to đôi mắt sáng lấp lánh nhìn mấy đồ vật. Mới được tặng đã yêu thích không buông tay, cực kỳ cao hứng.
Đến giờ ăn cơm trưa bọn họ còn ở lại nói một chút nữa rồi mới rời đi.
Nghe Trương Mục kể cha cậu không có cách nào tiếp thu việc cậu yêu nam nhân, Diêu Hạnh còn an ủi, nói cha cậu sớm muộn cũng sẽ tiếp thu, chỉ cần nghĩ thông suốt là tốt rồi. Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như thế thì kết hôn cùng nữ hay nam có gì khác nhau chứ.
Biết rằng Tiêu Tiên lúc trước cũng hay làm những chuyện hoang đường Trương Mục lại thấy buồn cười, không nhịn được lén lút nhìn anh.
Tiêu Tiên thấy ba mẹ nhắc lại chuyện xưa thì biểu hiện rất thê thảm.
...
Trương Mục tỉ mỉ suy nghĩ mấy ngày, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy cậu và Tiêu Tiên nên nói chuyện với Tiêu Gia Hữu, nghiêm túc nói, kết thúc những chuyện quá khứ.
Cậu và hắn có khúc mắt với nhau mà vẫn chưa hòa giải là bởi vì quan hệ của hai người. Cậu luôn cảm thấy hai người không thể ngồi xuống cùng nhau nói chuyện, sự tình đã trôi qua lâu tới như vậy, Trương Mục cảm thấy bây giờ nên là thời điểm để hòa giải.
Cậu và Tiêu Tiên là ba của Phái Phái, Tiêu Gia Hữu cũng là anh của Phái Phái. Cậu không có khúc mắt gì giữa hai người.
Lúc mời Tiêu Gia Hữu gặp mặt cậu còn tưởng rằng hắn sẽ từ chối, không ngờ Tiêu Gia Hữu lại đồng ý.
Địa điểm gặp mặt là tại một quán ăn.
Tiêu Gia Hữu đẩy cửa tiến vào thì nhìn thấy một Trương Mục vẻ mặt lạnh nhạt, hắn trực tiếp ngồi xuống chơi điện thoại di động.
Trương Mục đưa thực đơn cho hắn, nói: “Cậu xem có muốn gọi thêm gì không?”
Tiêu Gia Hữu đoạt lấy thực đơn, lật vài tờ lại phát hiện Trương Mục chọn rất nhiều những món hắn thích ăn.
Tâm tình của hắn trở nên phức tạp, Trương Mục vẫn nhớ hắn thích ăn gì sao?
“Thế này đủ rồi.” giọng nói Tiêu Gia Hữu dịu lại.
Hắn còn nhớ lúc còn quen Trương Mục, cậu chỉ toàn quản hắn mắng hắn, nhưng cậu cũng rất bao dung chăm sóc hắn, hắn thích ăn cái gì đều nhớ rất rõ. Hắn đã từng cảm thấy mấy chuyện đó rất bình thường, hiện tại mới biết chúng quý giá như thế nào.
Nghĩ lui nghĩ tới lại nghĩ đến thời gian ở cùng Trương Mục, càng nhớ càng hối hận. Nếu lúc trước hắn không bỏ rơi cậu thì chuyện cũng không như bây giờ, Trương Mục cũng sẽ không ở bên ba hắn.
“Tôi có chọn vài món cậu thích, không biết có nhớ lầm không.” Trương Mục ngữ khí bình tĩnh.
“Không lầm đâu.” Tiêu Gia Hữu bỗng nhiên mắt sáng lên nhìn Trương Mục, nói: “Anh vẫn luôn nhớ sao?”
Trương Mục biết Tiêu Gia Hữu hiểu lầm, làm như không có gì xảy ra mà cười nói: "Trí nhớ của tôi luôn rất tốt, có muốn quên cũng khó, tôi cũng không cố ý nhớ.”
Tiêu Gia Hữu bắt đầu xụ xuống.
Trương Mục nói tiếp: “Tôi hẹn cậu tới là muốn nói về chuyện của Phái Phái, cũng muốn kết thúc quá khứ của chúng ta.”
“Anh muốn nói cái gì?”
Tiêu Gia Hữu cau mày, hắn có cảm giác Trương Mục sẽ nói những lời mình không muốn nghe.
Trong lúc nói chuyện, đồ ăn đã được đưa lên. Trương Mục vốn muốn chờ ăn xong sẽ nói chuyện tiếp, nhưng thấy Tiêu Gia Hữu không hề có ý tứ động đũa, cậu yên lặng buông đũa xuống.
Sửa sang lại tâm tư, Trương Mục nghiêm túc nói: “Việc của tôi với cậu cứ để nó buông xuống càng sớm càng tốt. Chuyện Lâm Thần tôi cũng không còn quan tâm nữa, cũng đã xem như đó là một điều bình thường. Rôi cũng hi vọng cậu có thể quên đi chuyện của chúng ta. Lúc trước tôi đã nói không muốn gặp lại cậu, nhưng cậu lại là con của Tiêu Tiên, tôi yêu anh ấy, rất yêu, cho nên tôi không thể không gặp mặt cậu. Chúng ta có thể làm mới lại mối quan hệ này, bỏ hết quá khứ, coi như những chuyện đó xưa nay chưa từng xảy ra.”
Tiêu Gia Hữu sắc mặt khó coi, trêu chọc nói: “Anh cố ý tìm tôi để show ân ái?”
“Dĩ nhiên không phải, tôi chỉ nói lại sự thật, việc của tôi và Tiêu Tiên cũng không cần show ân ái cho cậu xem.” Trương Mục nhắc đến Tiêu Tiên mặt lại đầy yêu thương, cười cũng sáng lạng một chút: “Tôi muốn cùng cậu ở chung thật tốt, dù sao mâu thuẫn của chúng ta cũng không dễ bỏ, người bị khó xử cũng là ba của cậu. Cậu không cần coi tôi là trưởng bối, tôi tôn trọng cậu, cũng hi vọng cậu có thể tôn trọng tôi.”
Tiêu Gia Hữu thưởng thức đôi đũa trong tay, không lên tiếng.
Trương Mục nói hết lời: “Còn có chuyện của Phái Phái, nó là em trai của cậu, tôi biết rất khó tiếp thu nhưng nó rất thích cậu, hi vọng cậu sẽ đối xử với nó thật tốt, cho dù chỉ là giả vờ cũng được.”
“Ồ, anh nói hết rồi?” Tiêu Gia Hữu ngẩng đầu lên, đáy mắt tràn đầy trào phúng khiêu khích, hỏi ngược lại: “Vậy nếu tôi muốn từ chối?”
“Tùy cậu, tôi chỉ nói lên ý nghĩ của tôi, cũng không thể buộc cậu đồng ý.”
Tiêu Gia Hữu nở nụ cười, không tin nhìn Trương Mục: “Anh đối xử với Phái Phái rất tốt à?”
Trương Mục nói: “Phái Phái là con trai của tôi.”
“Chắc không phải con ruột nhỉ? Trừ phi ba tôi nói dối. Nó không phải con trai của anh thì anh nhọc lòng như thế làm cái gì? Thiếu chút nữa tôi còn cho rằng Phái Phái là con ruột của anh.”
Trương Mục đột nhiên hơi hồi hộp.
Tiêu Gia Hữu châm chọc nói: “Trương Mục, tôi thực sự khâm phục anh, không nghĩ tới anh vĩ đại như vậy. Đã giúp ba tôi nuôi con, lại còn nuôi đến lớn như vậy vẫn yêu vô tư. Tôi hỏi anh, Phái Phái là ba tôi tìm người mang thai hay là người phụ nữ khác sinh?”
TrươThống kê tổng quanng Mục mặt trầm như nước, sắc mặt khó coi nói: “Cậu đừng nói lung tung.”
“Nói lung tung? Tôi có sao? Lẽ nào không phải? Vậy Phái Phái nhảy ra từ tảng đá ? Hay là anh sinh cho ba tôi ?”
Trương Mục bị chất vấn đến nói không ra lời.
Tiêu Gia Hữu hừ lạnh một tiếng, làm Trương Mục là á khẩu thì hắn hả dạ rồi. Biết ý đồ của cậu, không còn tâm trạng ăn cơm nữa, hắn đứng dậy đi ra ngoài.
Nhưng khi đi tới cửa hắn lại cảm thấy không cam lòng, lòng ngộp đến hoảng.
Hắn dừng chân, xoay người nhìn Trương Mục hỏi: “Cha tôi đối với anh như vậy anh còn nguyện ý yêu ba tôi?”
Trương Mục đau đầu xoa xoa mi tâm, cường điệu nói: “Tiêu Tiên đối với tôi rất tốt, không phải như cậu nghĩ.”
“Đối với anh tốt? Đối với tốt mà còn sinh thêm một đứa con cho anh nuôi? Anh xem tôi là đồ ngốc sao?” Tiêu Gia Hữu hiển nhiên không tin.
Hắn dừng một chút, biểu tình có chút chần chờ, rồi lập tức lại kiên định, bình tĩnh nhìn Trương Mục nói: “A Mục, chuyện trước kia là em sai, em biết mình sai, em không nên lừa gạt anh, không nên làm anh đau lòng, là em có lỗi với anh, anh đánh em mắng em đều được, thế nhưng!“
“Em thật sự rất yêu anh, sau khi chia tay anh em mỗi ngày đều rất nhớ anh, em hối hận rồi, anh có thể cho em một cơ hội nữa được không? Em nhất định sẽ thay đổi, anh muốn sao cũng được, em cũng sẽ đối xử với anh thật tốt, tốt hơn cả ba em đối xử với anh…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.