Không lâu sau đó, Khương Bằng được cử đi học tập, Trương Mục muốn ở lại thêm mấy ngày, như thế Tiêu Tiên sẽ quên luôn việc cậu muốn chuyển đi. Không ngờ Khương Bằng chân trước vừa mới rời khỏi, Tiêu Tiên không biết từ đâu nhận được tin tức liền đến giúp Trương Mục dọn nhà. Một phần là anh sợ Trương Mục không chuyển được. Cả căn phòng đều đã dọn sạch, Trương Mục không biết nói gì nữa, chỉ có thể qua ở. Một bên tự an ủi, chỉ cần cẩn thận một chút, Tiêu Tiên sẽ không phát hiện đứa bé. Ban đầu cậu chỉ muốn mang theo một ít quần áo cũ, sau này chuyển về cũng dễ, dù sao kì học tập của Khương Bằng cũng đã qua hơn một tháng. Không biết ai nói với Tiêu Tiên cậu sống không tốt lắm, khi dọn nhà, anh cảm thấy mọi thứ đều cần thiết, nên dọn sạch cả căn phòng, Trương Mục muốn ngăn cản cũng không thể. Cậu không khỏi lo lắng, cảm thấy với tư thế này của Tiêu Tiên, sau này cậu sao có thể dời đi chứ? Chắc chắn đó chỉ là ảo giác! Mặc dù hai căn biệt thự nằm cạnh nhau, nhưng bố cục bên trong lại khác nhau hoàn toàn. Biệt thự Tiêu Tiên ở nhìn vào liền biết là có người chăm sóc hằng ngày, bên trong là một khu vườn xinh đẹp, trồng đầy cây xanh cùng hoa cỏ, tất cả được cắt tỉa gọn gàng, giữa vườn còn có một con suối, bên cạnh là một con đường được lát đá cuội. Ngoài ra còn có bể bơi, nước rất sạch được thay thường xuyên, nhưng trời hiện tại rất lạnh, không thể xuống bơi. Trương Mục thấy bể bơi thì thích bể bơi, thấy vườn cây thì thích vườn cây, càng xem càng không thể rời mắt, Tiêu Tiên vô cùng hưởng thụ cảm giác này. Không giống biệt thự của giáo sư Lâm, đã lâu không có ai ở, khu vườn càng thêm trống trải khi không được chăm sóc. Hơn nữa biệt thự của Tiêu Tiên còn có ban công lớn, trồng nhiều xương rồng và dựng một cái xích đu, khi mặt trời ló dạng, nằm đó phơi nắng rất thư thái dễ chịu. Tầng cao nhất của biệt thự là một khu thể hình, phòng tập có thiết bị đầy đủ, khi Trương Mục vào xem lần đầu, có thể nói là được mở mang tầm mắt. Trong lòng cậu cực kì thèm khát, rất muốn đem cả người rèn luyện, nhưng nghĩ cho đứa bé, chỉ có thể nhịn, chờ lúc sau khi sinh, ai cũng không thể cướp, nơi này tuyệt đối là địa bàn của cậu. Cậu sẽ không bỏ cuộc đến khi luyện được cơ bụng! Sau khi Trương Mục đến, Tiêu Tiên nói được làm được, anh để bảo mẫu đúng giờ tới làm cơm quét dọn, làm xong thì rời đi, chắc chắn không quấy rầy Trương Mục. Bởi vậy, nhiều chuyện bảo mẫu không chú ý, Tiêu Tiên và Trương Mục chia sẻ việc nhà, chẳng hạn như quét dọn vệ sinh, rửa bát. Nếu Tiêu Tiên có thời gian, anh sẽ làm điểm tâm cho Trương Mục, nếu không thì gọi bảo mẫu tới làm, hơn nữa bất kể bận rộn bao nhiêu, anh sẽ quay về ăn cùng Trương Mục ba bữa một ngày, cơm tối xong, còn có thể giả vờ tình cờ mời Trương Mục đang trong thời kì lười biếng ra ngoài đi dạo. Trương Mục ngoài miệng thì nói phiền phức, nhưng đi tản bộ thì người cao hứng nhất vẫn là cậu. Cậu không thể không thừa nhận cuộc sống bây giờ quả thật thoải mái. Tiêu Tiên không như Khương Bằng, vừa đi là cả ngày không thấy bóng, lúc về thì liền tắm rửa rồi đi ngủ, không bao giờ đi dạo, cậu muốn nói chuyện với hắn mấy câu cũng không thể. Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, Trương Mục ngày hôm đó nhớ tới Khương Bằng, đối phương liền gọi điện thoại tới hỏi thăm: "Ở bên đó thế nào?" Khương Bằng nghe có người bắt máy liền chọc ghẹo: "Có phải vui đến quên cả trời đất ?" "Sao cậu biết tôi vui đến quên cả trời đất?" Khương Bằng đáp lời: "Là đương nhiên, nếu cậu ở đó không thoải mái thì đã sớm tìm tôi kể khổ, tôi vẫn đang chờ cậu đến cầu an ủi, kết quả cậu căn bản đã quên tôi, đây chính là điển hình của trọng sắc khinh bạn." Trương Mục cảm thấy mình không quan tâm đến Khương Bằng, xấu hổ giải thích: "Tôi có tìm cậu nói chuyện mà." "Cái đó cũng tính? Mới nói hai câu cậu đã chạy mất. Hừ, tôi nhìn rõ rồi, đúng là sức mạnh của tình yêu lớn hơn tình bạn, vị trí của tôi trong lòng cậu không thể sánh được với người trong lòng cậu." Lời Khương Bằng không hiểu sao nghe ra một mùi chua xót. Trương Mục buồn cười: "Tôi không biết cậu phiền như thế từ bao giờ ?" "Yo, tôi mới nói hai câu cậu đã chê tôi phiền? Làm sao? Ỷ sau lưng có người? Quả nhiên con lớn gả đi như nước đổ ra." Trương Mục dở khóc dở cười: "Cậu mắng ai là con ?" "Cậu nghĩ ai thì là người đó." “Cậu chớ nói lung tung, tôi cùng Tiêu Tiên không có gì, thanh thuần khiết bạch." Khương Bằng không thèm tin cậu, bày đặt thanh thuần khiết bạch, có quỷ mới tin. Trương Mục không nói ra, cũng lười giải thích: "Cậu muốn nghĩ thế nào thì tùy." Khương Bằng cười ha ha, cho Trương Mục một câu nói châm lửa, mong sớm được ăn bánh cưới của anh với cậu. Trương Mục bực mình, nhưng sau khi cúp điện thoại, lại nghĩ về câu nói của Khương Bằng, cảm thấy lòng tràn đầy ngọt ngào. Tuy không thừa nhận, nhưng cậu cảm thấy cuộc sống bây giờ như đang sống chung với Tiêu Tiên, như thể bọn họ là bạn lữ của nhau, sẽ chúc nhau buổi sáng tốt lành, cùng nhau ăn cơm, xem ti vi, đi dạo. Tất nhiên sẽ có lúc cãi vã, nhưng không thù dai, qua một đêm đã quên. Buổi tối nếu cần tăng ca Tiêu Tiên sẽ gọi điện cho cậu, nếu như không thấy cuộc gọi nào Trương Mục sẽ chủ động gọi điện hỏi anh. Mỗi khi Trương Mục gọi tới, Tiêu Tiên đều sảng khoái tiếp nhận. Sau một khoảng thời gian, từ cấp lãnh đạo đến nhân viên phổ thông trong công ty phát hành “Thanh nhai du hí”, đều biết chủ tịch có một vị phu nhân hung dữ, bất cứ lúc nào, chỉ cần phu nhân gọi tới, chủ tịch đều không dám không bắt máy, hơn nữa chủ tịch cùng phu nhân tình cảm cực kỳ tốt, lúc nào cũng ân ái với nhau. Tất cả mọi người đều không nghĩ tới vị chủ tịch mặt ngoài lạnh như băng không nể tình với bất kì ai, sau lưng lại ân cần với gia đình như vậy. Lời đồn càng nhiều, mọi người lại không biết phu nhân chủ tịch là người như thế nào mà có thể trị chủ tịch đến phục phục thϊếp thϊếp, nhiều người đoán phu nhân nhất định rất ôn nhu, hào phóng, chắc chắn là đại mỹ nhân. Bởi vậy, tuy không ai biết phu nhân chủ tịch là ai, nhưng nàng được đồn đại là xinh đẹp vô cùng, như thần tiên hạ phàm. Đối với thay đổi của Tiêu Tiên, nhân viên Thanh Nhai có thể tiếp thu, nhưng kinh hãi nhất chắc chắn là Lương Kiều và đám thư ký của anh. Bọn họ luôn khuất phục trước sự thịnh vượng của Tiêu Đổng, chưa từng thấy Tiêu Đổng sợ ai, đừng nói tới đúng giờ nhận điện thoại, đúng hạn về nhà ăn cơm, ai dám yêu cầu Tiêu Đổng như thế? Ngay cả cha mẹ Tiêu Đổng cũng không có đặc quyền này. Bởi vậy, tất cả mọi người đều tò mò, phu nhân chủ tịch trong truyền thuyết kia, đến cuối cùng là ai, người phương nào. Người đầu tiên bị hỏi là Lương Kiều, hắn được xem là gần với Tiêu Đổng nhất. "Tiêu Đổng thật sự có phu nhân rồi sao?" "Phu nhân Tiêu Đổng thật sự đẹp như tiên? Tiêu Đổng nói chuyện với nàng thật sự quá ôn nhu." "Đúng vậy, cậu nếu biết phải nói cho chúng tôi, chúng ta chuẩn bị sớm một chút, đừng để ngày phu nhân tới, lại không quen biết." "Tôi cũng không biết, tôi cảm thấy vị phu nhân này không giống những người khác. " Lương Kiều rất khổ não, vấn đề là hắn cũng không biết, sư phụ chưa kết hôn, làm gì có phu nhân. Mà nói đến người gọi tới, hắn nghĩ tới Trương Mục đầu tiên, sư phụ đối với Trương Mục chắc chắn còn tình cảm, hiển nhiên quyến luyến không quên, dư tình chưa hết, nếu nói tình cảm có gút mắc thì đối tượng là Trương Mục. Mà Trương Mục thứ nhất là nam, thứ hai không đẹp như thần tiên, hắn thật sự không biết nên bắt đầu từ đâu. Sau đó, Lương Kiều luôn chú ý chuyện này. Một ngày nọ, khi đưa sư phụ về nhà, hắn tận mặt nhìn thấy có người chạy ra mở cửa cho sư phụ. Người kia chính là Trương Mục. Lương Kiều nhất thời bị sốc, sư phụ cùng Trương Mục sống chung với nhau từ khi nào? Tin tức này quá chấn động. Hơn nữa hắn còn thấy Trương Mục đang mập lên? Còn là không phải mập lên chỉ một chút. Quan trọng nhất, Trương Mục đã mập thành như vậy, ánh mắt sư phụ nhìn cậu vẫn tràn đầy thâm tình, không có nửa điểm ghét bỏ, mắt kính của hắn thậm chí đã rơi xuống. Không phải hắn xem thường người mập, mà theo hắn biết, sư phụ là một nhan khống. Cho nên rút cuộc sư phụ yêu Trương Mục đến bao nhiêu mới có thể đem bản năng nhan khống của mình áp chế lại? Bỗng nhiên lòng tôn kính của Lương Kiều đối với sư phụ nổi lên. Hoặc có thể có khả năng khác. Chính là sư phụ không phải người nhan khống, mà là thích người mập. Mập mạp nếu sờ rất có cảm giác, kỳ thực hắn cũng không biết cái nào đúng. Lương Kiều bỗng nhiên hoài nghi chính mình. Từ khi có lời đồn mới, rất nhiều người lặng lẽ tới hỏi Lương Kiều, Tiêu Đổng thích kiểu người gì nhất. Lương Kiều đều sẽ nói sự thật: Béo, càng béo càng tốt, tốt nhất là loại nhiều mỡ trên bụng, cảm giác sờ rất tốt. ... Hôm nay Trương Mục thấy thời tiết sáng sủa, liền đem đồ của cậu và Tiêu Tiên vứt vào máy giặt. Sau khi phơi lên, cậu về phòng vẽ vời một chút, sau đó tự cho mình một giấc ngủ trưa. Kết quả sau khi tỉnh dậy, lại phát hiện thời tiết bên ngoài khí trời đột nhiên thay đổi, âm u, mây đen tập trung, khắp nơi nổi lên gió to. Cậu nhớ tới quần áo phơi bên ngoài, vội vã đi ra ban công lấy vào, tránh để quần áo ướt. Trương Mục có một thói quen nhỏ, sau khi giặt và phơi quần áo, cậu sẽ ngửi một chút. Thói quen này kỳ thực không tốt, cậu cố ý sửa nhưng đôi lúc cũng sẽ quên. Không ngờ vào hôm nay, Trương Mục lại quên sửa thói quen. Cậu xếp quần áo xong, tiếp tục đi lấy qυầи ɭóŧ vào. Qυầи ɭóŧ được giặt tay, về việc giặt qυầи ɭóŧ cho Tiêu Tiên, Trương Mục vẫn còn đấu tranh tư tưởng trong lòng. Nhưng nghĩ tới trước kia Tiêu Tiên từng giúp mình tắm sau khi làm chuyện kia, cậu không ngại đem qυầи ɭóŧ của Tiêu Tiên vứt ra chỗ khác, nhưng cảm thấy nó rất cô đơn, thế là vẫn phải giặt, lúc giặt nhìn về phía bị giãn ra, cậu không thể tự chủ mà so sánh với kích thước của mình, cuối cùng xấu hổ chịu thua. Lấy qυầи ɭóŧ xuống, Trương Mục sờ sờ thử xem đã khô chưa, sau đó theo thói quen giơ lên ngửi một cái. Lúc ngửi cảm thấy có điều không đúng, vừa bỏ xuống, không ngờ cửa ban công bị đẩy ra. Vì vậy Tiêu Tiên mới bước vào đã thấy Trương Mục cầm qυầи ɭóŧ của anh ngửi. Vẻ mặt anh bối rối, nhìn Trương Mục, rồi lại nhìn qυầи ɭóŧ của mình trong tay cậu, có cảm giác vừa phát hiện ra đaị lục mới. Trương Mục cũng sửng sốt, tay vẫn giữ nguyên tư thế để lên mũi ngửi, đợi nửa ngày mới vô thức buông qυầи ɭóŧ ra, tay chân luống cuống cố gắng giải thích: "Anh nghe tôi nói, đây là hiểu lầm, tôi... Tôi có thể giải thích." Tiêu Tiên mặc dù bận nhưng vẫn ung dung chờ cậu giải thích. Trương Mục ngượng đến mặt đỏ rần: "Tôi chỉ ngửi một chút..." Vẻ mặt Tiêu Tiên rất vi diệu : "Được, ý em là em ngửi đồ lót của tôi không phải tình cờ ." "Tôi không có ý đó!" Trương Mục gấp đến độ giơ tay giơ chân: "Tôi nói đây là thói quen, đồ được giặt sạch sẽ ngửi một chút, tôi quên mất đây là đồ của anh, tôi chắc chắn mình không có ý đồ biếи ŧɦái gì." Tiêu Tiên cũng không biết mình có nên hiểu hay không, mặt đầy thâm ý: "Tôi không nói em biếи ŧɦái, nếu em thật sự thích thì đó là sở thích cá nhân của em và nếu em thích nó thật, tôi có thể đưa nó cho em." "..." Trương Mục thật sự khóc không ra nước mắt: "Tôi đã nói tôi không có sở thích kì quặc như vậy." Tiêu Tiên phất tay một cái, ra hiệu cậu có thể tiếp tục, coi như chưa thấy gì. Trước khi đi, còn rất lịch sự đóng cửa lại. Để Trương Mục một mình với cái qυầи ɭóŧ của Tiêu Tiên, xấu hổ che mặt, cậu còn muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Trương Mục ôm quần áo vào phòng, sau đó muốn tìm Tiêu Tiên giải thích, tuyệt đối không để hiểu lầm như vậy, cậu thật sự rất oan uổng. Trương Mục tìm được Tiêu Tiên ở phòng tập thể hình. Cậu kéo bụng bầu đi nhiều chắc chắn rất mệt, nên tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, sẵn sàng chờ Tiêu Tiên tập xong thì giải thích với anh. Khi cậu đến phòng thì Tiêu Tiên đã luyện tập khá lâu, anh rèn luyện với cường độ rất lớn. Cuối cùng Trương Mục đã hiểu cơ bắp rắn chắc của Tiêu Tiên từ đâu tới. Ban đầu còn nghiêm túc suy nghĩ nên giải thích với anh thế nào, nhưng khi nhìn vào cơ bắp của Tiêu Tiên, Trương Mục bắt đầu thất thần. Không thể không nói, thời điểm tập thể hình Tiêu Tiên rất có mị lực, quả thực hormone tăng cao. Mọi cơ bắp trên người anh được rèn luyện đầy đủ, các cơ bắp phình ra đầy sức mạnh. Bởi vì phải vận động, nên Tiêu Tiên chỉ mặc cái áo ba lỗ, do cường độ cao, rất nhanh áo ba lỗ bị thấm ướt bởi mồ hôi, áo dán chặt bắp thịt, cậu có thể thấy rõ từng đường nét của cơ bắp. Mồ hôi chảy ra từ cổ và mặt, khiến cả người Tiêu Tiên như được tắm trong ánh sáng. Trương Mục ngồi xem một lúc thấy bất ngờ, đôi mắt không chuyển động, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc. Cơ bắp của Tiêu Tiên thực sự rất hoàn hảo, đầy vẻ cám dỗ, cậu thật sự không nhịn nổi muốn duỗi móng vuốt ra sờ thử rồi! Trương Mục một bên muốn sờ thử một bên muốn kìm nén lại chính mình. Cẩn thận, cậu phải cẩn thận, tuyệt đối không được để sắc đẹp mê hoặc! Đây chính là một âm mưu. Nếu nhào tới là mình thua. Cậu hai mắt nhìn anh chằm chằm, nghẹn đến sắp chảy máu mũi. Chuyện này đối với cậu như một thử thách cực khó. Trong lúc Trương Mục còn đang chống lại sự cám dỗ, Tiêu Tiên đã hoàn thành bài rèn luyện, anh đi tới chỗ cậu. Áo ba lỗ ướt đẫm, căn bản không giấu được cơ bắp của anh, mà mồ hôi tôn lên, càng biểu lộ cảm giác mạnh mẽ. Trương Mục thật sự muốn phát điên. Tất nhiên Tiêu Tiên đã thấy rõ vẻ mặt của Trương Mục, anh cố tình đi tới trước mặt cậu, giọng nói trầm thấp: "Thích không?" Trương Mục hoàn toàn bị hơi thở của Tiêu Tiên bao phủ, đôi mắt cậu chỉ nhìn vào cơ bắp của anh, cảm thấy chính mình bị anh mê hoặc rồi. Đợi nửa ngày cậu mới thừa nhận: "Thích." Thực sự rất thích! Thích đến muốn mạnh mẽ giày vò -- chà đạp nó được không! Tiêu Tiên cong môi khẽ cười, có vẻ rất hài lòng với đáp án này, tiếp tục dụ dỗ: "Vậy em có muốn sờ một chút không?" Âm mưu! Đây chắc chắn là âm mưu! Trong đầu Trương Mục vang lên cảnh báo inh ỏi, nhưng vẫn không thể cản lại sự mê hoặc, nuốt nước miếng một ngụm, trong lòng đầy mong đợi gật đầu: "Muốn!" Sau khi nói xong, cậu bắt đầu mong đợi được sờ vào nó. Nhưng Tiêu Tiên lại đứng thẳng không di chuyển: "Muốn?" Anh vỗ đầu Trương Mục như tra nam rồi trực tiếp mím môi nói một cách thờ ơ: "Vậy cứ tiếp tục thèm đi, không cho em sờ."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]