Sau khi tìm Trương Mục xin lỗi, tâm tình Tiêu Gia Hữu trở nên cực kỳ khó chịu đi cùng với đám cẩu bằng hữu đến tận nửa đêm mới về Lộc Cảng. Hắn đem chuyện của Trương Mực và cha hắn nói cùng đám kia, khi nghe thấy Trương Mục bị châm chọc nhục nhã, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy có chút khó chịu và trống trãi. Hắn hận Trương Mực thấu tận xương tủy, thay người nhanh như thay áo, chưa gì đã tìm cha hắn yêu đương, khiến cho hắn trở về không ngừng nhớ tới cậu. Chợt phát hiện bản thân không thể quên được Trương Mục làm cho Tiêu Gia Hữu có chút sợ sệt. Ra khỏi thang máy, Tiêu Gia Hữu nhanh chóng lấy chìa khóa mở cửa, bước vào được nửa bước mới phát hiện có ánh đèn trong phòng, hại hắn nhất thời kích động nghĩ tới Trương Mục đang ở trong. Hắn không thay giày nhanh chóng chạy vào bếp, vẻ mặt đầy vui mừng khi nhìn thấy Lâm Thần đang đứng chờ trước cửa, nháy mắt trở thành thất vọng, khó giấu được. "Sao không thay giày đi?" Lâm Thần mặc đồ ở nhà, người đeo tạp dề, xoay người cười cười nhìn Tiêu Gia Hữu. Nụ cười ôn nhu như mặt hồ tĩnh lặng của Lâm Thần vẫn như vậy. Sau đó Lâm Thần ra vẻ quan tâm nói với Gia Hữu : "Anh đoán là em sẽ ra ngoài uống cùng bạn bè nên đã sớm chuẩn bị canh giải rượu, em tụ tập cùng bạn bè, hẳn là uống không ít. Lát nữa em uống canh xong sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều.” Lâm Thần vốn là người biết quan tâm, mềm mại, ấm áp lại rất tỉ mỉ và chu đáo, luôn thuận theo ý Tiêu Gia Hữu. Cũng không bao giờ nói những thứ khiến hắn khó chịu. Có thể là do Tiêu Gia Hữu không khống chế được tâm tình nên muốn người trước mặt lúc này là Trương Mục. Trước đây, nếu hắn uống nhiều như vậy còn dám trở về, nhất định sẽ bị anh mắng máu chó đầy đầu. Nhớ đến đây, Tiêu Gia Hữu không biết vì sao càng cảm thấy thất vọng cùng lạc lõng. Hắn biết bản thân thật sự hối hận rồi. "Được." Tiêu Gia Hữu xoay người lại phía cửa chính thay giày. Lâm Thần ân cần: "Khách khí với anh cái gì, em đi tắm trước đi, giặt xong chỗ này anh sẽ nhanh chóng mang canh lên, canh sắp xong rồi.” Tiêu Gia Hữu vừa tắm xong Lâm Thần đã bưng canh giải rượu lên bàn. Hắn vừa uống vừa thuận miệng hỏi: "Ngày mai anh không phải làm video quảng bá sao? Sao có thời gian đến đây?" Lâm Thần như đã chờ Tiêu Gia Hữu hỏi từ lâu, có chút ẩn nhẫn: "Vốn là muốn làm, cũng đã sắp ký hợp đồng. Nhưng do tổng công ty bên kia đột nhiên muốn đổi người, em có thể nhận thức được đó là do Quách Hiến Pháp không biết làm thế nào lại leo lên Liễu tổng, anh chỉ có thể chấp nhận chuyện thoái vị. Nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên tới đây tìm em, Gia Hữu, mấy ngày không gặp, anh rất nhớ em." "Liễu Thịnh Nham? Một phó tổng giám đốc của công ty mỹ phẩm nhỏ, lại coi mình là thông minh ?" Tiêu Gia Hữu khinh thường: "Cũng không phải là đại ngôi sao, em giúp anh nói chuyện với lão tổng một chút, nhờ hắn làm rõ cho anh..." Khoé môi Lâm Thần khẽ nhếch lên, mong đợi nhìn Tiêu Gia Hữu. Hắn đang nói lại đột nhiên ngừng lại, nhíu mày: "Nhưng bây giờ không được, cha em sắp về nước, em phải đi gặp ông ấy. Thẻ tín dụng của em đều bị đóng băng." Lâm Thần nghe vậy khẽ cau mày, rũ mắt xuống, trong đáy mắt lộ ra thiếu kiên nhẫn, y không nghĩ nhanh như vậy Tiêu Gia Hữu đã không muốn trợ giúp. Y nhanh chóng thu hồi lại biểu cảm, trong tích tắc giấu đi toàn bộ tâm tình, không kẽ hở cười: "Không có chuyện gì, anh không phải có ý này, em giúp anh đủ nhiều rồi, bây giờ anh không biết phải cảm ơn em như thế nào." Tiêu Gia Hữu nhất thời áy náy, buồn bực: "Đều do Trương Mục, nếu không phải vì anh ta, cha sẽ không đóng thẻ tín dụng, giám sát hành vi của em, trước đây người chưa từng quản em như vậy". Lâm Thần không biết chuyện của Trương Mục, có chút hứng thú kỳ quái hỏi: "Cha em có quan hệ gì với Trương Mục?" Tiêu Gia Hữu nghĩ đến liền sinh khí, nói với Lâm Thần chuyện của cha hắn và Trương Mục, sau đó nổi giận mắng: "Mẹ nó, em nói lời từ biệt với bà nội không bao lâu anh ta đã cùng cha em kết hôn, trở thành cha dượng của em, anh không biết, em lúc đó thật sự có ý định bóp chết anh ta. Có lẽ chuyện em và anh ta chia tay, là đúng theo dự định của anh ta từ trước." Lâm Thần mở to mắt, khϊếp sợ: "Cậu ta với cha em kết hôn thật?" "Đương nhiên là thật." Tiêu Gia Hữu nói: "Em nghe bà nội nói lại, cha em sẽ không lừa người, chính xác là bọn họ ra nước ngoài kết hôn." "Vậy quan hệ của hai người không phải rất khó xử?" "Rất may, anh ta và cha em đã chia tay.” "Há, vậy ổn rồi mà." Tiêu Gia Hữu phẫn nộ: "Nhưng chuyện chia tay cũng là do anh ta đề cập trước, cha em không nói gì, vậy mà anh ta lại dám vứt bỏ người trước!" Lâm Thần không nói nữa, mắt buông xuống che đi con ngươi đang chứa đựng những tâm tình hỗn loạn. Y đố kị Trương Mục, đố kị muốn chết! So với Tiêu Gia Hữu, Tiêu Tiên ưu tú hơn, càng có thể thu được nhiều lợi ích hơn. Y luôn phải liều mạng cố gắng mới có đươc thứ mình muốn, trong khi Trương Mục có tất cả mọi thứ dễ như ăn cháo. Ngay cả Tiêu Gia Hữu, y phải tốn hết bao nhiêu tâm tư để giữ thì Trương Mục lại không muốn đến. Dựa vào cái gì? ... Thứ tư, khi đi làm, Trương Mục có cảm giác bầu không khí toàn bộ công ty đặc biệt nghiêm túc và trang trọng một cách bất thường, mọi thứ đều được sắp xếp ngay ngắn theo thứ tự, sàn nhà cũng lau đến bóng loáng, còn có thể soi được mặt… Cậu hơi kinh ngạc, cầm điện thoại di động lên chờ nhiệm vụ, mới phát hiện những đồng sự trừ bận rộn ra thì không có biểu hiện gì, nhưng sau lưng đã đi tán dóc nói xấu người khác. Từ trong đám người tụ tập, Mạnh Hạc kéo Trương Mục vào một nhóm nhỏ, tính tình của bọn họ rất tốt, không thích gây chuyện mà nói chuyện cũng rất tùy ý: "Ngày hôm nay bầu không khí công ty thật đáng sợ ha, làm tôi một lời cũng không dám nói". "Hơn nữa, tôi cảm thấy thật kỳ lạ! Tên giám đốc không bao giờ chú ý đến hình tượng, hôm nay đột nhiên xịt nước hoa đầy mình làm tôi sắp bị căng thẳng tới chết, chắc chắn là có chuyện gì đó không ổn, nói không chừng là có yêu quái xuất hiện!” "Các cậu còn chưa biết sao? Hôm nay, lão đại tiền nhiệm của chúng ta sẽ trở về, còn nói muốn đi kiểm tra, so với chúng ta, mấy lãnh đạo còn căng thẳng hơn." "Không phải chỉ là một lập trình viên sao? Lại có thể kinh động tới nhiều lãnh đạo như vậy? Xem ra rất lợi hại? Anh ta lại còn muốn tuần tra nữa?" "Cũng bởi vì không phải lập trình viên bình thường, mà là người đứng trên đỉnh Kim tự tháp, hơn nữa ngoại trừ là lập trình viên, vị lão đại này còn là chủ tịch của Tiêu Đằng, trước luôn làm việc ở nước ngoài, không biết vì sao lại về nước. Mấy lãnh đạo cấp cao của công ty đều là người dưới trướng anh ta. "Lợi hại như vậy? Đáng khâm phục, nhưng tôi nghe nói mấy người lập trình viên thường bị hói đầu, chủ tịch của chúng ta có thể bị hay không vậy..." "Khà khà, chờ khi thấy cậu sẽ biết, tôi nghe từ một người bạn bên bộ phận kĩ thuật. Chủ tịch chưa bốn mươi tuổi, tuổi trẻ tài cao, hơn nữa còn chưa kết hôn nha, thật là xứng với danh "Kim cương Vương lão ngũ(*)" (*): Kim cương Vương lão ngũ chỉ người đàn ông độc thân có tiền, hoặc gia đình có quyền thế. Không những kiệt xuất, đẹp trai, phong độ mà còn giàu có, đạt chuẩn về mọi mặt "..." Trương Mục không để ý tới cuộc trò chuyện, nhớ tới Tiêu Tiên, cậu cực kì tín nhiệm với năng lực của người đó. Có thể nói chuyện Tiêu Tiên là chủ tịch Tiêu Đằng vẫn khiến Trương Mục kinh sợ, Tiêu Tiên là người có tiền như vậy sao? Cậu lại dám lôi kéo một người có uy quyền như vậy thức khuya săn vé giảm giá, tiết kiệm túi tiền!?" Trương Mục có chút khó thở. Không đợi Trương Mục làm rõ tâm tình phức tạp, bên ngoài đã có tiếng bước chân ngày một rõ. Giám đốc khuôn mặt đầy nếp nhăn, cố gắng tươi cười. Đám lan truyền tin tức cũng dừng lại, mặt ngoài mọi người tỏ ra nghiêm túc làm việc, nhưng vẫn nhìn chằm chằm phía cánh cửa. Rất nhanh, cửa bị đẩy ra. Sở Nhĩ Sâm cùng mấy vị phó tổng đi cùng nam nhân thân hình cao lớn bước vào, bọn họ đối với nam nhân này tràn đầy cung kính, tìm cách lấy lòng. Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt tò mò vào người đó. Nam nhân mang âu phục, giày da vô cùng sang trọng, tạo cảm giác uy nghiêm. Anh thân hình cao lớn, ngũ quan góc cạnh sắc sảo, sóng mũi cao thẳng, môi mỏng hơi mím chặt, thành thục mạnh mẽ, là kiểu nam nhân rất có mị lực, bị ánh mắt kia quét qua cũng đủ khiến đối phương chân không ngừng run rẩy. Trương Mục nhìn thấy Tiêu Tiên, vẫn khó nén được hoảng sợ, Tiêu Tiên và cậu thật sự chênh lệch quá lớn, như ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, ma xui quỷ khiến thế nào lại kết hôn. Nếu như không phải đêm đó say rượu, nếu như không phải vì lần du lịch đó... Với thân phận của Tiêu Tiên, có khả năng cả đời cậu không được tiếp xúc. Cho dù có cơ hội tiếp xúc, cũng sẽ hoảng sợ trốn tránh, không dám lại gần. Mấy vị phó tổng đi cùng, người thì tỏ ra nịnh nọt người thì nhiệt tình giới thiệu tình hình các bộ phận, toàn bộ như đã được lập trình sẵn để đón tiếp anh, không ai có nửa điểm thư giãn. Tiêu Tiên cũng không biết có nghe không, ánh mắt sắc bén đánh giá văn phòng, cổ khí áp bức mạnh mẽ khiến người ta căng thẳng, tim đập nhanh hơn, không dám nhìn thẳng. Ngay sau đó, tầm mắt anh dừng trên người Trương Mục vài giây. Trương Mục không nghĩ sẽ gặp lại Tiêu Tiên nhanh như thế, còn chưa chuẩn bị tốt nên cúi đầu không dám nhìn. Cậu đối Tiêu Tiên là hổ thẹn, không còn mặt mũi, vào thời điểm cậu tháo nhẫn còn tưởng sẽ vĩnh viễn không gặp lại người kia. Thế giới thật nhỏ bé. Tiêu Tiên chỉ dừng một chút rồi dời mắt đi chỗ khác như chưa có gì. Trương Mục thở phào nhẹ nhõm. Mọi người không dám thở mạnh nhìn đám người đi xa rồi mới thả lỏng, bầu không khí trở lại bình thường. Uy lực của chủ tịch thật đáng sợ, mọi người đều cảm thấy đồng cảm với những lập trình viên đang muốn hoà đồng làm việc cùng anh lâu dài, cũng không biết ai sẽ hói đầu hơn. Chờ người đi hẳn, Mạnh Hạc đột nhiên hỏi Trương Mục: "Cậu vừa nãy sao lại sốt sắng như vậy?" Hắn chỉ tùy ý hỏi, nhưng trong lòng Trương Mục đầy thấp thỏm, e sợ bị nhìn thấu mối quan hệ giữa cậu và Tiêu Tiên. "Không phải cậu cũng rất hồi hộp sao?" Trương Mục giả vờ tỏ ra thoải mái. Mạnh Hạc không nghĩ nhiều, cười: "Là thế này, chủ tịch khí thế quá nên hù người, bị anh ta nhìn chằm chằm làm cả hai chân tôi đều mềm nhũn." "Chỉ vậy mà đã run chân?" "Cậu cũng có khá hơn đâu, đừng cho là tôi không thấy cậu không dám nhìn chủ tịch!" Mạnh Hạc phản bác. Trương Mục chột dạ, không dám nói rõ nguyên nhân đằng sau: "Chúng ta cũng không cần phải làm tổn thương nhau như vậy chứ?" Mạnh Hạc đưa ánh mắt tán thành nhìn cậu. Phát hiện thân phận thật sự của Tiêu Tiên, trong giờ làm việc Trương Mục luôn thất thần. Ban đầu là cậu chủ động chia tay, vốn định không dây dưa, nhưng bây giờ cậu và Tiêu Tiên làm việc cùng một công ty, gặp mặt là chuyện khó tránh khỏi. Điều này làm cậu có chút khó chịu, mất tập trung. Trương Mục đi ra sau khi cuộc họp kết thúc, giúp giám đốc đưa văn kiện đến phòng tiếp thị, không nghĩ tới lúc chờ thang máy lại gặp Tiêu Tiên. Cậu thấy Tiêu Tiên liền ngây ngẩn cả người, chân đang nhấc lên chuẩn bị vào thang máy cũng rụt lại. Cửa thang máy đóng dần, chỉ một chút nữa là đóng hẳn thì Tiêu Tiên đột nhiên nhấn nút mở cửa. "Em không định vào sao?" Tiêu Tiên hỏi. Trương Mục lòng đầy buồn bã cố gắng bước vào, giả vờ cười chào hỏi: "Ha ha... Thật là trùng hợp.." Tiêu Tiên liếc nhìn Trương Mục một cái, không lên tiếng. Trong thang máy trầm mặc đến mức không khí cũng trở nên ngột ngạt. Trương Mục chỉ có thể nói: "Sao đột nhiên anh lại đi thang máy?" Tiêu Tiên có thang máy dùng riêng. "Thang máy vừa đến." Tiêu Tiên giải thích ngắn gọn. "Ồ." Trương Mục gãi đầu: "Không nghĩ tới anh lại là tổng giám đốc của Tiêu Đằng, làm tôi rất bất ngờ." "Ừ." "Vậy chuyện tôi đến Tiêu Đằng cũng là anh giúp đỡ?" "Em vào Tiêu Đằng hoàn toàn dựa vào năng lực, tôi không can thiệp quá nhiều, tôi tin tưởng năng lực của em, em cũng nên tin tưởng mình?" Anh nói rất bình tĩnh, khẳng định chắc chắn khả năng của Trương Mục. Trương Mục lập tức cười rộ lên: "Đó là đương nhiên, với năng lực của tôi, muốn tôi vào làm thì công ty phải xếp hàng dài." Tiêu Tiên gật đầu: "Vậy thì tốt, tôi quyết định quay trở lại làm việc từ trước, em không phải tự mình chịu nhiều gánh nặng." "Tôi không..." "Cũng không cần phải cố nói về đề tài này." Tiêu Tiên như nhìn thấu Trương Mục. Trương Mục: "Ừ", giọng lộ rõ tâm tình phức tạp. Cậu và Tiêu Tiên cách nhau không xa, thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc và ấm áp. Thang máy đến lầu mười hai, Trương Mục chạy ra ngoài, sau lưng như có gai, cũng không chú ý Sở Nhĩ Sâm đang đứng chờ cạnh cửa thang máy. Sở Nhĩ Sâm thấy Trương Mục vội chạy đi liền phóng ánh mắt vi diệu nhìn Tiêu Tiên. "Cậu bắt nạt tiểu bằng hữu?" Hắn không sợ chuyện lớn, coi như kịch vui mà hỏi. Tiêu Tiên không lên tiếng, trực tiếp ấn nút đóng cửa thang máy. Sở Nhĩ Sâm xông vào trong la lên: "Cậu chờ tôi một chút, chớ đóng vội, bị tôi nói trúng cũng đừng phát hoả chứ." "Không hề." Tiêu Tiên nói. "Vậy tại sao cậu ấy lại chạy nhanh như vậy? Cậu không chiếm tiện nghi người ta đó chứ?" Tiêu Tiên yên lặng nhìn Sở Nhĩ Sâm. Sở Nhĩ Sâm bị nhìn chằm chằm cảm thấy áp lực, vội vã giơ tay đầu hàng: "Được rồi, tôi sai rồi. Cùng lắm thì vợ nhỏ của cậu không quá tệ, người sạch sẽ, vẻ ngoài ưa nhìn, chỉ có điều không được thông minh cho lắm, đổi lại là người khác, ai muốn chạy khỏi núi vàng như cậu, còn nháo lên đòi ly hôn nữa." Tiêu Tiên cau mày: "Cậu mới không thông minh, nói câu cuối sao khó nghe như vậy." "Đau lòng à? Ách, cậu trước đây đâu dễ dàng đau lòng như vậy. Được rồi, tôi không thông minh, tôi sao nhìn ra được cậu vẫn còn tình cảm?" [...] "Cậu đừng im lặng như vậy." Sở Nhĩ Sâm truy hỏi: "Cuối cùng cậu đang muốn tính toán cái gì? Cậu với Trương Mục ly hôn rồi cứ như vậy một đao cắt đứt quan hệ?" "Ừ, em ấy muốn chia tay." "Cậu ấy muốn chia tay là liền chia tay? Vậy còn cậu? Cậu cảm thấy thế nào?" "Chúng tôi cũng đã chia tay rồi!" Tiêu Tiên trịnh trọng nói. Chờ thang máy dừng, Tiêu Tiên đi ra, ngữ khí trầm thấp bỏ thêm câu: "Tôi còn có thể đoạt em ấy về." Sở Nhĩ Sâm sững sờ, nhếch miệng cười rộ lên. Đúng, đây mới là Tiêu Tiên mà hắn biết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]