Chương trước
Chương sau
Sự tình không thuận lợi như tưởng tượng của Trương Mục, cậu mang theo cảm giác xúc động cực điểm cầu hôn, Tiêu Tiên lại đột nhiên yên lặng. Tiêu Tiên bị Trương Mục bất ngờ đánh úp, dừng một chút, nói: "Tôi cần thời gian suy nghĩ."
Trương Mục sửng sốt, cảm động đang dâng đầy trong lòng cũng nhanh chóng hóa thành bọt nước, vừa kinh ngạc vừa thất vọng, sau đó có một chút không vui, thái độ lãnh đạm của Tiêu Tiên không khỏi làm cậu tổn thương. Cậu lựa chọn trầm mặc, Tiêu Tiên thử bắt chuyện cùng Trương Mục đều không có kết quả, thật ra anh chỉ là cảm thấy chuyện này bọn họ cần phải nghiêm túc. Nhưng, anh cũng không hi vọng Trương Mục hiểu lầm.
Thấy Tiêu Tiên muốn nói, Trương Mục nhìn thẳng vào mắt anh, câu đầu tiên liền hỏi: "Anh không muốn kết hôn cùng em sao?"
Tiêu Tiên không trả lời ngay, bất đắc dĩ nói: "Kết hôn không phải là chuyện nhỏ, chúng ta phải cẩn thận suy nghĩ."
"Anh gạt em, cái gì mà cần phải suy nghĩ chứ, rõ ràng là anh không yêu em!" Trương Mục uất ức: "Em yêu anh, muốn kết hôn cùng anh, anh lại không chịu, anh còn muốn cân nhắc cái gì nữa? Anh có phải là chưa từng suy nghĩ chuyện kết hôn với em hay không?"
Cậu càng nói càng hoang đường, Tiêu Tiên không thể không nhanh chóng ngăn lại. Anh nhẹ nhàng nắm tay Trương Mục ngồi ở mép giường, một bên vuốt vuốt lông cho người yêu đang tạc mao[1], một bên chậm rãi nói: "Em đừng suy nghĩ lung tung, tôi cũng chưa nói sẽ không kết hôn cùng em, chỉ là chuyện này thật sự phải cân nhắc thật cẩn thận, không chỉ có tôi mà chính em cũng cần suy nghĩ kỹ, có thể em chỉ là nhất thời cảm động mới đưa ra quyết định này."
Anh cùng Trương Mục khác nhau, Trương Mục có thể nhất thời phấn khởi làm chuyện nào đó nhưng mỗi sự kiện đối với Tiêu Tiên đều phải trải qua vô số lần đắn đo suy nghĩ, anh chưa bao giờ là người hành sự lỗ mãng[2].
Trương Mục thoáng chốc hiểu ý nghĩ của Tiêu Tiên, lại càng buồn bực hơn: "Anh đang cho rằng em quá lỗ mãng?"
Tiêu Tiên nhìn Trương Mục, không phủ nhận, cũng thể hiện rõ ràng suy nghĩ của anh. Trương Mục gấp đến đỏ mặt, tức muốn nổ phổi, lập tức giải thích: "Em lỗ mãng chỗ nào? Em rất nghiêm túc! Em thật sự muốn cùng anh kết hôn, bởi vì đó là anh, anh không thể nghĩ sai cho em, càng không thể hoài nghi tình cảm của em đối với anh, Tiêu Tiên, anh thật sự rất quá đáng!"
Ngay cả tên anh cũng gọi ra, có thể thấy chuyện này làm Trương Mục thực sự tức giận. Tiêu Tiên trong lòng thoáng rung động: "Chúng ta quen biết chưa đến hai tháng."
Trong quan niệm của Tiêu Tiên, thời gian ngắn như vậy không thể đủ tình cảm cùng tín nhiệm, anh cũng chưa muốn kết hôn nhanh như vậy. Từ trước đến giờ, Tiêu Tiên làm việc đều kín đáo bình tĩnh, chỉ có lần này bị Trương Mục khiến luống cuống tay chân, lòng tràn đầy hoảng loạn.
Trương Mục phản đối: "Quen nhau không tới hai tháng thì thế nào? Anh chưa nghe đến kết hôn đột xuất sao, thấy đủ tình cảm liền kết hôn, tình cảm tự nhiên sẽ nước chảy thành sông. Em yêu anh, muốn cùng anh kết hôn, muốn cùng anh sống cả đời, chuyện này có liên quan gì với thời gian chúng ta quen biết?"
Cậu thẳng thắn, không hề che giấu ý tình nồng đượm, Tiêu Tiên không thể không thừa nhận, anh bị thái độ này của Trương Mục đánh động, cũng muốn chính mình “lỗ mãng” một lần theo Trương Mục.
"Tôi có con trai rồi." Tiêu Tiên suy nghĩ một chút, thẳng thắn nói.
Trương Mục sửng sốt, có chút bất ngờ, phản ứng đầu tiên hiểu không phải là Tiêu Tiên đang muốn lừa cậu, hỏi: "Anh nhận nuôi sao?"
Tiêu Tiên đã chuẩn bị tinh thần thật kỹ để đón nhận ánh mắt thất vọng của Trương Mục, lại chưa từng nghĩ cậu vốn không hề tư duy theo lẽ bình thường, một phần tín nhiệm không có nguyên tắc này của Trương Mục khiến Tiêu Tiên nở nụ cười hạnh phúc từ tận đáy lòng. Anh không thích bị hôn nhân ràng buộc, nhưng nếu như cùng Trương Mục cũng không quá tệ.
"Không phải." Tiêu Tiên nói: "Là con trai ruột của tôi."
Trương Mục nói: "Không phải anh nói chưa kết hôn, cũng không có đối tượng sao?"
Tiêu Tiên gật đầu, giải thích: "Ừ, tôi không lừa em. Con trai tôi là nhờ vào việc mang thai hộ, tôi chưa từng nhìn thấy trứng nhà cung cấp đưa cho, kể cả người mang thai hộ kia."
Trương Mục như bừng tỉnh, nhớ tới trước kia Tiêu Tiên đã từng nói đến chuyện này, chỉ là không nói rõ cho lắm, cậu suy nghĩ một chút, hỏi: "Đây là chuyện sai lầm khiến anh hối hận mà anh đã nói sao?"
Tiêu Tiên tâm tình trầm trọng, mang theo một tia hổ thẹn, lại thở dài: "Ừ, tôi vẫn luôn rất hối hận. Khi đó tôi đã quá cực đoan, không chịu nói chuyện rõ ràng với ba mẹ, sau khi bọn họ biết được tính hướng của tôi luôn mạnh mẽ phản đối, tôi lại nghĩ họ chỉ muốn có cháu. Khi đứa trẻ được đưa tới, tôi còn rất bận công tác, ít khi về nhà, là ba mẹ tôi nuôi nó lớn, tình cảm của nó với tôi vẫn luôn đạm bạc. Thật ra tôi nợ nó rất nhiều, đối với nó cũng không công bằng, hiện tại chỉ có thể tận lực bù đắp."
Trương Mục kinh ngạc chấn động, cậu luôn nghĩ Tiêu Tiên sẽ không bao giờ làm những chuyện như vậy: "Anh thật lợi hại, em không dám làm như thế, cha em nhất định sẽ đánh gãy chân em." Cậu dừng một chút, liền tỏ rõ thái độ: "Anh yên tâm, sau khi chúng ta kết hôn, con trai anh cũng là con trai em, em sẽ đối xử với thằng bé như con ruột, không khiến nó chịu uất ức. Hơn nữa em rất dễ thân cận, dễ khiến người bạn nhỏ kia yêu thích. Anh cũng đừng quá hổ thẹn, chúng ta có thể cùng nhau bù đắp cho nó, từ giờ trở đi sẽ giúp nó sống trong hạnh phúc và vui sướng. Em sẽ cùng anh cố gắng."
Cậu như nói ra lời thề son sắt khiếnTiêu Tiên dở khóc dở cười, giải thích: "Kỳ thực, nó..."
Trương Mục không có kiên nhẫn nghe anh nói tiếp, nhanh chóng ngắt lời: "Anh sao nói nhiều như vậy, em đã nói em không để ý chuyện trước kia, anh vẫn chưa thể nhanh chóng quyết định sao? Bây giờ em cái gì cũng không muốn nghe nữa, anh mau nói cho em biết, anh có nguyện ý kết hôn với em hay không? Chuyện này hẳn cũng không cần đến sự đồng ý của con trai anh đâu đúng không?"
Tiêu Tiên lắc đầu, nếu Trương Mục không muốn nghe thì anh sẽ không nói. Chờ đến lúc gặp mặt tất cả đều sẽ rõ ràng.
"Tôi nguyện ý." Tiêu Tiên nói.
Trương Mục đang căng thẳng, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó chính là mừng như điên, cậu đột nhiên hôn lên môi Tiêu Tiên, ngập tràn kích động khi sắp được cùng anh kết hôn.
Nếu so sánh với chuyện này thì việc Tiêu Gia Hữu lăn giường cùng Lâm Thần cũng đâu là cái gì? Cậu còn phải cảm ơn Tiêu Gia Hữu, nếu không nhờ hắn cậu sẽ không gặp được Tiêu Tiên.
Việc này không nên chậm trễ, Trương Mục không kịp đợi nữa, ngày hôm sau liền kéo Tiêu Tiên đến chỗ đăng ký kết hôn. Hai người nhận mẫu đăng ký, cẩn thận điền xong các thông tin, người chứng hôn là Tiêu Tiên tìm tới, ánh mắt người đó nhìn Trương Mục tràn đầy khϊếp sợ cùng khó tin.
Trong lòng kích động đến hai ngày, tờ giấy hôn thú mỏng manh kia cũng đã lấy tới tay, mối quan hệ của hai người từ nay triệt để thay đổi.
Từ nơi đăng ký kết hôn đi ra, Trương Mục cảm thấy gió thổi đến người đều mang theo những hương vị ngọt ngào, hạnh phúc. Lúc đó cậu mới biết Tiêu Tiên có thẻ xanh, hôn nhân của họ được rất nhiều quốc gia hợp pháp hóa thừa nhận, cũng được hưởng rất nhiều quyền lợi cùng nghĩa vụ.
Lĩnh chứng xong, hai người vì chúc mừng ngày này mà đi khắp nơi vui chơi rất lâu, mãi đến khi trời tối mới trở về khách sạn.
Vừa đẩy cửa ra, Trương Mục liền kinh sợ nhìn khung cảnh trước mắt. Cậu thấy trong phòng ngủ đầy hoa tươi, những ngọn nến như thắp sáng căn phòng, ánh lửa chập chờn, trên bàn xếp đầy mỹ vị đẹp mắt, bầu không khí hài hòa ấm áp lại vô cùng lãng mạn.
Trương Mục phi thường khϊếp sợ, cậu không nghĩ Tiêu Tiên mặt ngoài bất động thanh sắc, sau lưng lại lặng lẽ chuẩn bị kinh hỉ lớn như vậy cho mình.
"Anh chuẩn bị lúc nào vậy? Sao em lại không biết?" Cậu khó nén kinh ngạc.
Tiêu Tiên không trả lời, anh nắm tay Trương Mục bước vào phòng, nhẹ nhàng mỉm cười: "Có thích không?"
"Thích." Trương Mục không hề che giấu chút nào: "Em thật sự rất thích."
Cậu phát hiện tuy Tiêu Tiên đôi lúc có phần chậm chạp nhưng lại luôn dành rất nhiều niềm vui bất ngờ cho cậu, khiến Trương Mục vừa cảm động vừa luống cuống.
"Vậy là được rồi, tôi còn sợ em không thích, dù sao lúc làm cũng có chút vội vàng." Tiêu Tiên yên tâm dẫn Trương Mục đi đến trái tim được xếp bằng nến cùng hoa hồng: "Chuyện này thật ra nên làm sớm một chút nhưng thời gian có hạn, tôi chưa kịp chuẩn bị..."
Anh đang nói, bỗng nhiên dừng lại, biểu tình trở nên đặc biệt nghiêm túc. Trương Mục bị anh nhìn đến sốt sắng, tim đập cũng nhanh hơn, hô hấp theo bản năng liền thả nhẹ, cậu mơ hồ ý thức được Tiêu Tiên đang chuẩn bị làm gì đó.
Quả nhiên ngay sau đó, Tiêu Tiên lấy ra nhẫn đã chuẩn bị từ trước, quỳ một chân trên đất: "Chiếc nhẫn này tôi vừa mua, vì không kịp thời gian đặt, chờ sau này đổi lại cho em. Trương Mục, em nói rất vui được quen biết tôi, thật ra tôi càng vui hơn. Có thể được gặp em, yêu em là vinh hạnh của tôi, từ giờ trở đi tôi sẽ đối tốt với em, chăm sóc che chở bảo vệ em. Em có nguyện ý cùng tôi một đời một kiếp, vĩnh viễn không chia cách không?"
Trương Mục sắp choáng váng, cảm động đến cực điểm: "Em đương nhiên nguyện ý."
Tiêu Tiên ý cười đầy mặt, anh đứng lên, đeo nhẫn vào ngón áp út của Trương Mục, đeo xong liền đưa cho Trương Mục đeo giúp mình.
Sau khi mang nhẫn, Trương Mục cùng Tiêu Tiên mười ngón tay đan xem, cùng ngắm hai chiếc nhẫn kiểu dáng tương đồng, vừa xa hoa vừa tinh tế, sang trọng. Viền mắt cậu đột nhiên ướŧ áŧ, cố nén chua xót ở mũi, nói: "Tiêu ca, cám ơn anh."
Tiêu Tiên nhu tình ngập tràn đáy mắt, xoa xoa đầu Trương Mục, cười: "Không cần cảm ơn đâu."
Anh vừa dứt lời, mới một giây trước viền mắt còn ướŧ áŧ, giây sau Trương Mục bỗng nhiên nhảy dựng lên, nhất kinh nhất dạ ảo não nói: "Thôi xong rồi! Vừa rồi tại sao không quay video? Thời khắc trọng yếu như vậy sao có thể không có video."
Tiêu Tiên bị dọa, nhìn Trương Mục nhảy dựng trên chân mình, nét mặt dở khóc dở cười. Trương Mục đi vòng quanh phòng, không phát hiện bất kỳ thiết bị ghi hình nào, tầm mắt quay lại trên người Tiêu Tiên, biểu tình rất không hài lòng.
Tiêu Tiên bị nhìn đến nổi da gà, không khỏi có ý nghĩ cực kỳ không ổn. Quả nhiên, liền nghe thấy Trương Mục làm nũng khẩn cầu: "Tiêu ca, không bằng chúng ta làm việc này thêm một lần nữa? Em đem camera đặt ở trong phòng, anh nói giống như mới vừa làm lúc nãy là được rồi."
"..." Tiêu Tiên nhất thời mệt tâm, thật sự muốn cự tuyệt, nhưng Trương Mục lại dùng hai mắt sáng rực nhìn anh, làm anh không thể nói ra lời từ chối. "Ừ." Tiêu Tiên cuối cùng lựa chọn khuất phục.
Trương Mục cao hứng, tràn đầy phấn khởi chỉnh góc độ của camera, còn lôi kéo Tiêu Tiên qua giúp đỡ cậu. Hai người làm lại mới một lần đã rất tốt, Trương Mục nhìn video quay lại khung cảnh kia vô cùng thoả mãn. Tiêu Tiên thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi dùng bữa tối, Trương Mục vẫn luôn phấn khỏi bắt đầu không kịp chờ đợi phát trong vòng bạn bè, nội dung chính là bức ảnh cậu và Tiêu Tiên mười ngón tay đan xen cùng đôi nhẫn lấp lánh ở ngón áp út, tiêu đề viết tôi đã kết hôn rồi, sau đó yêu cầu Tiêu Tiên cũng phải phát trong vòng bạn bè của anh, cậu hận không thể cùng toàn thế giới tuyên bố tin vui này.
Tiêu Tiên cũng rất phối hợp, phát bức ảnh kia vào vòng bạn bè, tuyên bố chuyện bản thân thật sự đã kết hôn. Mấy phút sau, vòng bạn bè của cả hai đều lần lượt bùng nổ, rất nhiều người cảm thấy bản thân như đang nằm mơ, ở phần bình luận tràn đầy khϊếp sợ cùng khó tin, nhiều hơn chính là hiếu kỳ —— kết hôn ư? Là thật hay giả? Quan trọng là cùng ai? Cũng quá nhanh đi!
Trương Mục lén lút nhìn Tiêu Tiên, nhanh chóng nhắn tin trả lời: "So với vàng còn thật quý hơn, tôi bây giờ là người đã kết hôn. Đối tượng là bí mật, chờ khi tôi về nước liền dẫn cho các người xem. Đối tượng của tôi cực kì tốt, mấy người thấy cũng sẽ mê mẩn anh ấy."
Trong lúc đó, Từ Thanh Huy cùng Trương Tiếu liên tục gọi điện thoại cho Trương Mục, cả hai đối với đối tượng kết hôn của cậu tràn ngập hiếu kỳ, nhưng Trương Mục trước sau vẫn miệng kín như bưng, một chút ý tứ cũng nhìn không thấu, chỉ nói với bọn họ cứ chờ gặp mặt sẽ biết rồi tắt máy.
Từ Thanh Huy đối với chuyện này một mặt khinh bỉ, xem thường Trương Mục thấy sắc quên bạn, rất muốn tuyên bố muốn cùng cậu tuyệt giao. Đương nhiên, hắn đã nói qua vô số lần, Trương Mục căn bản không để tâm.
Thời điểm Trương Mục nhận điện thoại, điện thoại Tiêu Tiên cũng liên tục vang lên, Trương Mục trong lòng hiếu kỳ liếc mắt nhìn, phát hiện người gọi tới chính là cha của Tiêu Tiên. Anh đứng dậy ra ban công nhận điện thoại.
Trương Mục tỏ vẻ như không có chuyện gì, ánh mắt lại luôn chăm chú nhìn Tiêu Tiên, căng thẳng xem Tiêu Tiên cùng cha anh đang nói cái gì. Nếu cha anh biết được chuyện này, sẽ có phản ứng như thế nào? Dù sao nếu đổi lại là cha cậu, có thể là tức giận đến ngất đi, Trương Mục vì vậy cố ý dặn dò Trương Tiếu đừng nói việc này với ba mẹ. Trước hết, có thể giấu được bao lâu thì giấu bấy lâu.
Cậu thấp thỏm chờ thật lâu, Tiêu Tiên mới cúp điện thoại, từ ngoài ban công đi vào. Tầm mắt Trương Mục vẫn dõi theo Tiêu Tiên, muốn hỏi lại không dám mở miệng, cảm thấy vô cùng dày vò khó chịu. Tiêu Tiên nhìn cậu giấu đầu lòi đuôi, thấy buồn cười, liền chủ động đề cập: "Ba mẹ tôi đối với em rất tò mò, nói tôi sau khi về nước dẫn em đi gặp bọn họ."
Trương Mục có chút không dám tin, ngạc nhiên: "Là như vậy thật sao?"
"Ừ." Tiêu Tiên suy nghĩ một chút, nói thêm: "Bọn họ rất mong chờ được cùng em gặp mặt."
Chú thích:
[1] Tạc mao: dễ xù lông, phát cáu khi bị chọc đến. (Nguồn: truyenhdd.com)
[2] Lỗ mãng: Cẩu thả khinh xuất. (Nguồn: Từ điển Hán Nôm)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.