Chương trước
Chương sau
Sau hai ngày nghỉ ngơi dưỡng sức, hai người tự lái xe đến sa mạc Sahara, đây cũng là nơi Trương Mục mong đợi nhất, bởi vậy tinh thần cậu đã phấn khởi ngay từ lúc bắt đầu đi.
Tới sa mạc Sahara phải vượt qua dãy núi Atlas quanh co khúc khuỷu, điều làm Trương Mục bất ngờ là người luôn bình tĩnh như Tiêu Tiên lại sợ độ cao, đoạn đường này chỉ có thể do Trương Mục lái xe. Mặc dù vậy, trên đường đi tinh thần của Tiêu Tiên vẫn luôn uể oải, im lặng nhìn vách núi ngoài cửa kính, khuôn mặt tái nhợt.
Trương Mục nhìn lén anh mấy lần, không khỏi cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm Tiêu Tiên hoá ra cũng có điểm yếu.
Vượt qua dãy núi Atlas, hai người đến Ouarzazate. Trời vẫn còn sớm, họ đi tiếp đến Ait Ben Hadou Village. Hadou Village là một di sản văn hoá thế giới rất nổi tiếng và cũng là một địa điểm được nhiều bộ phim Hollywood chọn lấy cảnh. Đây còn được coi là ngôi làng cổ đẹp nhất ở Morocco. Nơi này đầy cát vàng và bụi đất, ngoại trừ du khách, chỉ có vài gia đình ở lại, đập vào trước mặt là sa mạc lặng lẽ mênh mông và hoang vắng.
Dừng xe, Trương Mục hào hứng theo sát Tiêu Tiên cùng nhau leo lên đỉnh. Bậc thang lên đỉnh cao thấp không đồng đều, trên đường cũng đầy cát sỏi khiến cho việc leo núi rất khó khăn.
Trương Mục đi được nửa đường đã kiệt sức, thở hổn hển, cậu vội vàng kéo Tiêu Tiên nghỉ ngơi. Tiêu Tiên chiều ý cậu, tìm một bậc thang ngồi xuống.
“ Rung động thật.” Trương Mục không nhịn được cảm thán. Từ nơi cậu ngồi, có thể thấy rõ các tòa nhà cao lớn hùng vĩ làm bằng gạch bùn.
Tiêu Tiên cũng cảm thấy bất ngờ và vui vẻ, gật đầu: “Ừ, đúng là rất rung động.”
Hai người vừa nghỉ ngơi vừa tận hưởng khung cảnh tuyệt đẹp, tuy không nói chuyện với nhau nhưng có một sự hài hoà ăn ý ngầm, không ai cảm thấy xấu hổ. Trương Mục cầm camera chụp ảnh, chợt nhớ ra điều gì, xoay người hỏi Tiêu Tiên: “Đúng rồi, anh đang làm việc ở công ty nào?”
Tiêu Tiên sững người một lúc, mặt không đổi sắc bình tĩnh hỏi lại: “Có chuyện gì sao?”
“Không có gì, tùy tiện hỏi chút thôi.” Trương Mục tùy ý: “Em gái em cũng học máy tính, dạo này đang nộp sơ yếu lý lịch tìm công ty thực tập, biết đâu lại vào công ty anh.”
Tiêu Tiên lại hỏi: “Trương Tiếu? Cô ấy nộp cho những công ty nào?”
Trương Mục với em gái có mối quan hệ rất tốt vì vậy cậu cũng biết rõ, nói với Tiêu Tiên tên một số công ty, cuối cùng bảo: "Em ấy muốn vào Tiêu Đằng nhất, nhưng Tiêu Đằng là công ty đứng đầu trong ngành, quá nhiều người muốn vào, hi vọng rất mong manh.” Cậu nói đến đây thì dừng lại, bản năng hỏi: “Anh làm việc ở Tiêu Đằng phải không?”
Tiêu Tiên nhìn Trương Mục, không phủ nhận. Trương Mục lập tức hiểu, cũng không cảm thấy lạ: “Khó trách kỹ thuật của anh tốt như vậy, Tiêu Đằng quả thật danh bất hư truyền.” Cậu khen xong lại lo lắng: “Nếu muốn vào Tiêu Đằng đều phải có trình độ như anh. Vậy em gái em chẳng phải là không có một chút hy vọng nào?”
“Không phải tất cả, vẫn còn cơ hội.” Tiêu Tiên nói: “Tiêu Đằng có một kế hoạch đào tạo người mới, sẽ hạ thấp tiêu chuẩn cho thực tập sinh.”
“Thật không?” Trương Mục vội vàng kinh hỉ hỏi.
Tiêu Tiên lập tức gật đầu: “Đương nhiên.”
Trương Mục vui vẻ, mặc dù Trương Tiếu không nhất định có thể được chọn, nhưng tốt xấu gì vẫn có chút hy vọng. Cậu ngay sau đó lại quấn lấy Tiêu Tiên: “Tiêu ca, nói cho em biết yêu cầu của kế hoạch đào tạo là gì đi? Làm thế nào để đạt được chỉ tiêu?”
Tiêu Tiên cũng không che giấu, đối Trương Mục hỏi gì đáp nấy.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, cũng không biết đã đến đỉnh núi từ lúc nào. Gió trên đỉnh núi rất lớn, tàn phá bừa bãi, cuốn cát vàng bay đầy trời. Trương Mục mới đứng vững trước gió, không đề phòng mà bị bụi bay vào mắt. Cậu âm thầm kêu không tốt, che lại đôi mắt đau đớn, bối rối tìm Tiêu Tiên xin giúp đỡ: “Tiêu ca, cát bay vào mắt em, anh mau giúp em nhìn xem.”
Tiêu Tiên nhanh chóng đến gần Trương Mục, nhẹ nhàng căng mí mắt cậu, cố gắng thổi bay hạt cát. Trương Mục cực kì không thoải mái, chịu đựng khó chịu chờ Tiêu Tiên kết thúc. Hạt cát cuối cùng bị thổi đi, khó chịu ở mắt Trương Mục giảm bớt. Tiêu Tiên lại không phát hiện, vẫn cẩn thận thổi mắt cho cậu. Trương Mục ngơ ngẩn cảm thụ sự đụng chạm và cả hơi thở lạnh lẽo của anh, cậu bỗng nhiên giật mình, khoảng cách hai người gần quá. Hai người từng không có khoảng cách, nhưng cảm giác rất khác so với lúc này. Cậu có thể cảm nhận được nhịp tim mình đập nhanh hơn. Trong chớp mắt Trương Mục nghĩ cậu muốn hôn môi Tiêu Tiên.
Tiêu Tiên dường như cảm nhận được, động tác đột nhiên dừng lại, rũ mắt cùng Trương Mục yên lặng nhìn nhau vài giây. Ánh mắt hai người chạm nhau, không biết có phải ảo giác hay không, Trương Mục như nhìn thấy sóng to gió lớn từ đáy mắt sâu thẳm của Tiêu Tiên, sóng triều đó giây lát khôi phục bình tĩnh, lặng yên không một tiếng động.
Tiêu Tiên lùi lại một bước, cúi xuống đưa cho Trương Mục bình nước khoáng: “Dùng nó rửa mắt sẽ thoải mái hơn.”
“Vâng.” Trương Mục cầm lấy nước khoáng. Mặt cậu đỏ ửng, hốc mắt ướt sũng, lại cảm thấy miệng khô lưỡi khô, vì thế ngửa đầu uống mấy ngụm nước.
Tiêu Tiên hơi ngạc nhiên nhìn cậu.Trương Mục lúc này mới nhớ tới, chai nước này Tiêu Tiên đã uống rồi. Cậu ngại cầm nhiều đồ, không mang theo nước. Uống chai Tiêu Tiên từng uống, chẳng phải là hôn gián tiếp sao? Dù không biết Tiêu Tiên uống chỗ nào, hai người hôn nhau không ít lần nhưng cảm giác này rất mới mẻ thú vị. Trương Mục kích động, không dám để Tiêu Tiên thấy mình mừng thầm, vội vàng trốn sang bên cạnh rửa sạch đôi mắt.
Từ Hadou Village đi ra đã sắp hoàng hôn, chân trời nhuộm lên màu sắc của ánh nắng chiều, càng thêm rực rỡ rộng lớn.
Một đêm tại khách sạn ở hẻm núi, hôm sau hai người lái xe đến Merzouga. Ven đường đất khô phủ đầy cát vàng, nhưng tầm nhìn trống trải, lọt vào tầm mắt là những ngọn núi liên tiếp, trời đất rộng lớn vô biên. Hai người chụp ảnh trong khi tham quan, trên đường thấy cảnh đẹp thì dừng lại một chút, trời đã chạng vạng khi đến khách sạn đặt ở Merzouga.
Khách sạn họ đặt nằm giữa sa mạc, sảnh chính đối diện Sahara, có thể nhìn thấy khung cảnh tuyệt đẹp bên ngoài và vào sa mạc trực tiếp từ khách sạn. Trương Mục rất hài lòng với khách sạn, sa mạc cũng khơi dậy khao khát khám phá trong cậu. Khi đến đây, cậu mới cảm thấy những thất bại trong quá khứ thật nhỏ bé, trong lòng cũng thoải mái hơn.
Thời gian còn nhiều, họ không vội vã đi vào sa mạc. Làm xong thủ tục nhận phòng, hai người ra ngoài tìm quán ăn, không nghĩ tới mới vừa ra khỏi khách sạn lại trùng hợp gặp Hứa Dần.
Hứa Dần cầm một vài túi mua sắm cùng bạn bè vừa nói vừa cười bước vào, khi gặp Tiêu Tiên cùng Trương Mục, hắn cũng giật mình: “Hai người cũng ở đây?” Hứa Dần rất ngạc nhiên.
Tiêu Tiên im lặng, không nói chuyện. Trương Mục đành phải trả lời: “Đúng vậy, thật trùng hợp, lại gặp.”
Hứa Dần hào hứng giới thiệu với các bạn cùng lớp: “Đây là Tiêu ca và Trương ca, lần trước nhờ anh Tiêu giúp tôi diệt virus, tôi mới giữ được tư liệu. Tiêu ca kỹ thuật rất lợi hại, tôi đặc biệt ngưỡng mộ.” Hắn lại hỏi: “Hai người muốn đi đâu à?”
“Ừ.” Trương Mục đáp: “Chúng tôi đi ăn cơm. Vừa vặn gặp mọi người, cậu biết chỗ nào ăn ngon không?” Cậu vừa nói vừa trộm liếc Tiêu Tiên, thấy anh đối lời khen của Hứa Dần và sự khâm phục của mọi người ánh mắt thờ ơ, biểu tình cũng chưa thấy đổi, tựa như không phải nói về anh vậy.
“Từ bỏ đi.” Cô gái hơi mập tên Chu Cầm bên cạnh Hứa Dần nói: “Nơi này không có thức ăn ngon, chúng tôi thật sự ăn đủ rồi, mới phải đi mua nguyên liệu nấu ăn về tự làm.”
Trương Mục hỏi: “Mọi người biết nấu ăn?”
Lâm Khải Đông làn da ngăm đen vỗ vỗ vai Hứa Dần, cười: “Có Hứa đầu bếp ở, sợ gì. Không phải tôi nói quá, Hứa Dần nấu ăn rất ngon, chúng tôi đều cảm thấy hắn nên đổi nghề làm đầu bếp, khẳng định so làm nhân viên lập trình có tương lai hơn.”
Hứa Dần dở khóc dở cười. Lại nhìn Trương Mục cùng Tiêu Tiên chân thành mời: “Hai người đừng ra ngoài, ăn cùng chúng tôi đi, đồ ăn bên ngoài thật sự không ngon. Chúng tôi mới mua rất nhiều đồ, còn đang lo ăn không hết. Hơn nữa lần trước hai người đã giúp tôi rất nhiều, lại không cần trả tiền, tôi còn chưa biết nên cảm ơn thế nào.”
Lúc đấy Tiêu Tiên giúp hắn rất nhiều nhưng không chịu lấy một đồng, hắn thấy rất áy này.
Hứa Dần nhiệt tình mời, người bên cạnh cũng sôi nổi phụ họa, Trương Mục đang định từ chối thấy thế cũng không nói được. Cậu và Tiêu Tiên nhìn nhau, thấy anh không có ý từ chối, lên tiếng “Đã làm phiền.” rồi đi cùng.
Hứa Dần mượn phòng bếp ở khách sạn, đeo tạp dề, tư thế có vẻ rất chuyên nghiệp. Trương Mục nghĩ thật xấu hổ khi ăn chực mà không làm gì nên chủ động đi giúp Hứa Dần. Đáng tiếc, trình độ nấu cơm của cậu không tốt lắm, một củ khoai tây có thể cắt theo nhiều hình dạng khác nhau, rất nhanh đã bị Hứa Dần bất đắc dĩ khuyên rời phòng bếp.
Tiêu Tiên đứng cạnh cửa phòng bếp, không đi xa, thấy hết toàn bộ, lại cảm thấy Trương Mục vụng về cắt khoai tây bộ dáng đặc biệt đáng yêu. Trương Mục thất vọng, vừa đi vừa cởi tạp dề, tình cờ liếc Tiêu Tiên đang mang ý cười, cậu cảm thấy Tiêu Tiên chắc chắn đang chê cười cậu, trong lòng thất vọng càng nhiều. Cậu nhớ tới lúc trước từng thử cùng Tiêu Tiên nói chuyện nấu ăn, khi Tiêu Tiên hỏi cậu nấu thế nào, Trương Mục ngại ngùng nói thật, bảo cũng được. Không nghĩ tới hiện tại bị Tiêu Tiên thấy được, cảm giác bị hung hăng vả mặt, quá thảm.
Khoảng sau một giờ, từng đĩa món ngon liên tiếp được đưa lên bàn, bàn ăn rộng gần như đã được lấp đầy.
Lâm Khải Đông không nói dối, những món ăn này sắc hương vị đều đầy đủ, mùi thơm của thức ăn bay khắp phòng làm người ta thèm ăn nuốt nước miếng. Trương Mục vốn dĩ đã đói bụng, ngửi được mùi thơm càng cảm thấy bụng kêu vang, khó có thể chịu đựng.
Đồ ăn bưng lên hết, mọi người nhanh chóng tập trung, bắt đầu động đũa. Tất cả đều đói, lại lâu không ăn đồ Trung Quốc, ai cũng không khách khí, một bữa cơm ăn trầm mặc mà nhanh chóng .
Sắp ăn xong, mọi người tốc độ mới dần dần chậm lại nói chuyện với nhau.
“Thế nào? Tôi không nói dối chứ?” Lâm Khải Đông vẻ mặt thỏa mãn: “Đã lâu không ăn một bữa vui vẻ như vậy, vẫn là đồ ăn Trung Quốc ăn ngon.”
Trương Mục gật đầu, không chút bủn xỉn khen: “Thật sự rất ngon, lâu lắm mới ăn một bữa ngon như vậy, vừa nãy tôi không thể dừng đũa được.”
Tiêu Tiên bình thường ít nói cũng hiếm thấy khen: “Ừ, rất ngon.”
Trương Mục lập tức ngẩng đầu lên, đầu cậu đều là lời Tiêu Tiên. Tiêu Tiên khen Hứa Dần làm cơm ngon. Cậu không thể không nhớ tới, Tiêu Tiên cũng từng khen người yêu cũ nấu ăn ngon. Vậy người nấu ăn kém như cậu, Tiêu Tiên có thể thích sao?
Càng nghĩ càng uể oải, lại thấy Hứa Dần xin Tiêu Tiên giúp đỡ, nói hắn có cái BUG vẫn luôn không giải quyết được, Tiêu Tiên có thể giúp không.
Ngay cả sở thích Hứa Dần cũng hợp!
Trương Mục suy sụp đếm đầu ngón tay, Hứa Dần tướng mạo không kém cậu, tính cách cũng tốt, học máy tính chuyên nghiệp, còn biết nấu ăn. Cậu cùng Hứa Dần so sánh, quả thực không được, chỉ có thể hoàn toàn bị nghiền áp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.