Khi Khương Hiểu Nhiên về nhà, đèn phòng khách vẫn còn sáng, mẹ từ phòng bếp múc một bát canh hạt sen đưa cho cô.
“Mẹ, đã muộn rồi sao mẹ còn chưa ngủ?” Cô uống ngụm canh, thật ngọt.
“Có một số việc muốn thương lượng với con. Dì con gọi điện muốn mẹ về nhàsống cùng, chú con năm trước qua đời, dì ấy ở một mình cũng cô đơn. Mẹcũng đã nhiều năm không về nhà.” Bà Khương chậm rãi nói.
KhươngHiểu Nhiên ngẩng đầu nhìn mẹ, trong lòng cũng cảm thấy áy náy, ở thànhphố B nhiều năm như vậy, chưa dành cho bà những ngày sống thoải mái, lại luôn để bà phải lo lắng.
“Mẹ, mẹ cũng nên đi nhiều nơi một chút, Dương Dương cũng đã lớn, cửa hàng của con kinh doanh rất tốt, mẹ đừng lo lắng cho con.”
“Con đừng trách mẹ nói nhiều, việc để trong lòng mẹ đã lâu. Năm nay, con đãba mươi bốn tuổi, Dương Dương cũng chín tuổi. Bạn bè bên cạnh con đều đã thành gia lập nghiệp, tuổi của con cũng không còn trẻ nữa, nháy mắt,rồi lại đến bốn mươi, thời gian đối với phụ nữ đảo mắt đã trôi qua rấtnhanh. Con là đứa tốt tính, bằng dung mạo tính cách của con, tìm mộtngười tương đương cũng không quá khó, đừng để mẹ đi rồi vẫn phải suynghĩ mãi về việc này.”
Lòng Khương Hiểu Nhiên chua xót, cô saokhông biết mẹ lo lắng cho mình, nhưng có điều cô vẫn chưa nghĩ đếnchuyện đó. Có những lúc, cô cũng muốn giống những người khác, có chồng,về già có người trò chuyện, làm bạn. Dương Dương cũng cần một người ba,một nhà ba người cuối tuần đi xem phim, đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-van-tiep-tuc-day-dua/34316/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.