Tấm ảnh được gửi đến điện thoại của Phó Dạ Xuyên.
Vừa nhìn thấy, sắc mặt hắn lập tức sa sầm, ánh mắt phủ lên một tầng lạnh buốt như băng.
Dưới màn mưa mờ ảo, hai người trong ảnh đều đẹp chói mắt. Họ đứng cạnh nhau, cùng mỉm cười, sự ăn ý tự nhiên đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Ánh mắt giao nhau kia… không thể là giả được, ánh mắt quen thuộc ấy còn mang theo cả cảm giác hận gặp nhau quá muộn.
Bọn họ… thân đến mức nào rồi? Gương mặt Phó Dạ Xuyên căng chặt, khó coi đến cực điểm.
Một lúc lâu sau hắn mới động đậy, cầm điện thoại gọi cho Ngô Đồ Đồ.
“Chào Phó tổng! Anh có phải đang nhớ cô Tô rồi không? Cô ấy rất tốt, còn nhờ tôi gửi lời nhớ nhung của cô ấy đến anh nữa.”
Qua vài giây im lặng, Ngô Đồ Đồ cảm thấy không ổn.
Cuối cùng Phó Dạ Xuyên lạnh lùng mở miệng:
“Ngô Đồ Đồ, cậu dám coi tôi là thằng ngốc để qua mặt sao? Muốn c.h.ế.t đuối sớm ở sông Seine hả?”
“Phó… Phó tổng, anh… làm sao vậy, cô ấy làm sao rồi?”
Trong lòng Ngô Đồ Đồ hoảng loạn, chẳng lẽ chuyện cô Tô gặp thầy hướng dẫn đẹp trai và gặp Thương Khiêm bị lộ rồi?
“Ha!”
Phó Dạ Xuyên cười lạnh, đó là cơ hội cuối cùng hắn cho anh ta.
Ngô Đồ Đồ nghiến răng:
“Đúng là có chút… trục trặc nhỏ, nhưng mọi thứ hoàn toàn trong tầm kiểm soát! Cái ông thầy thích nước hoa kia nhất định là gay đó!”
Ánh mắt Phó Dạ Xuyên hơi trầm xuống, xem ra còn thu hoạch thêm thông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4995169/chuong-451.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.