Thường Lịch vẫn đứng yên, như một tảng đá vững chãi, Ngô Đồ Đồ không chịu thua, đi vòng quanh anh.
“Ăn đi mà, cô Tô chắc còn lâu mới ra đâu. Con gái mà, có cả đống chuyện để tám ấy! Cái này ngọt lắm luôn đó!”
Thường Lịch vẫn không hề động đậy.
Ngô Đồ Đồ dứt khoát c.ắ.n ngay một miếng trước mặt anh, định dụ anh thèm: “Trời ơi, ngon quá trời luôn!”
Thường Lịch liếc anh ta một cái lạnh lẽo, rồi tiếp tục nhìn chằm chằm qua tấm kính không xa.
Qua lớp kính đó, có thể thấy ba người bên trong đang nói chuyện vui vẻ.
Ngô Đồ Đồ nuốt xuống một ngụm, vô thức quay đầu nhìn theo ánh mắt anh.
Bỗng chốc, sắc mặt anh ta thay đổi, bàn tay run lên, hai cây kem to tướng rơi bịch xuống đất!
Đàn ông? Sao lại có đàn ông ở đó? Khoan đã, người ngồi cạnh cô Tô… lại là Thương Khiêm?!
Như một tiếng sét giữa trời quang, đ.á.n.h thẳng vào tim Ngô Đồ Đồ!
Không, không thể nào!
Thường Lịch liếc anh ta một cái, khinh khỉnh: Thật mất nết!
Ngô Đồ Đồ không còn nhận ra gì nữa, lảo đảo bước lên hai bước, mặt trắng bệch, chỉ tay run rẩy về phía tấm kính.
“Sao lại thế này? Thương tổng đến khi nào vậy? Còn người đàn ông ngồi cạnh cô Tô là ai?”
Sao đột nhiên lại xuất hiện hai “con đực” thế này chứ?!
Thảm rồi! Nếu để Phó Dạ Xuyên biết anh ta lơ là nhiệm vụ, chắc chắn sẽ rút d.a.o c.h.é.m tim anh ta mất thôi!
Ngô Đồ Đồ không dám tưởng tượng nổi vẻ mặt của Phó Dạ Xuyên, giọng run
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4921875/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.