Cuối cùng, Phó Dạ Xuyên cũng được như ý, để Tô Nam đẩy xe cho hắn dạo quanh bờ sông Seine.
Tô Nam hoàn toàn chỉ là muốn ngắm cảnh, cũng tiện tránh nghe Ngô Đồ Đồ lải nhải, quá phiền phức!
Sau khi thoát khỏi đám người kia, sắc mặt Phó Dạ Xuyên rõ ràng tốt lên rất nhiều.
Phía trước là một người vô gia cư thân hình vạm vỡ, đầy hình xăm, đang say sưa kéo đàn vĩ cầm. Xung quanh có không ít người dừng lại xem.
Nếu tiếng đàn du dương, hòa cùng tiếng nước sông Seine róc rách, cảnh ấy hẳn sẽ khiến lòng người rung động, nhưng âm thanh này, vừa nghe đã biết chưa nhập môn, chẳng khác nào tiếng khóc than của một bà lão, the thé, t.h.ả.m thiết đến chói tai.
Tô Nam bất giác dừng lại, Phó Dạ Xuyên cũng cùng cô nghe một lúc, cả hai đều không chút biểu cảm.
Một khúc kết thúc, mọi người thở phào nhẹ nhõm, rồi lục tục tản đi.
Người vô gia cư liếc nhìn đôi chân của Phó Dạ Xuyên, lại ngó sang Tô Nam xinh đẹp rạng rỡ, ánh mắt đầy tiếc nuối và cảm thông, như thể đang thương thay cho một đóa hoa bị uổng phí.
Phó Dạ Xuyên mặt không đổi sắc, hơi nhíu mày, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Người kia không nhịn được hỏi:
“Anh nghe hiểu tiếng đàn của tôi không?”
Nếu không hiểu thì đi cho rồi.
Hắn ta nhìn Phó Dạ Xuyên, ngoài gương mặt còn tạm được, những thứ khác chẳng có gì ra hồn, đặc biệt là đôi chân ấy, khiến hắn không khỏi khinh thường.
Phó Dạ Xuyên nhướng mày, khẽ cười khẩy:
“Khó nghe.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4902849/chuong-439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.