Tô Nam hiểu ý, thuận theo hướng hắn chỉ mà kéo dây an toàn, mỉm cười nói:
“Thương tổng, anh theo tới đây như vậy, công ty không sao chứ?”
Thương Khiêm lạnh nhạt ừ một tiếng:
“Những người hợp tác với tôi cô đều buông tay rồi, tôi còn ở lại đó nói chuyện với Lâm Ca và Đường Khải làm gì? Tôi đã tuyên bố tạm dừng dự án một thời gian, đợi nghiên cứu ra được thành phẩm cốt lõi rồi hãy nói. Đến khi chúng ta quay về, vừa hay có thể xem được kết quả mới mẻ.”
Nghe hắn nói vậy, Tô Nam hơi đỏ mặt, trong lòng thoáng thấy áy náy, cứ như thể cô đang không lo việc chính vậy.
Thương Khiêm dừng một chút rồi nói thêm:
“Tất nhiên, Tiểu Mike cũng rất muốn đi. Tối qua tôi vừa mắng thằng bé một trận, nó vẫn còn giận tôi, nên tôi đành theo cùng.”
Nhắc đến Tiểu Mike, Tô Nam mỉm cười:
“Thì ra là vậy, Thương tổng thương con như thế, hẳn là rất yêu thằng bé rồi.”
Tình cha con thật ấm áp biết bao!
Thương Khiêm khẽ cười, nhưng im lặng không nói gì thêm. Một đứa con lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện thừa kế tài sản của mình ư? Hắn đã dặn tất cả gia sư của Tiểu Mike, bài tập phải tăng gấp đôi, kể cả khi đi du lịch, cũng đừng hòng được thảnh thơi!
Phía sau, Phó Dạ Xuyên nhìn cảnh Tô Nam và Thương Khiêm nói chuyện vui vẻ, ánh mắt thoáng nheo lại đầy khó chịu. Cảm giác khó chịu trong lòng hắn ngày càng rõ rệt, cứ như có chuyện gì đó bị hắn bỏ sót, mà giờ nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4902847/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.