Bầu không khí bỗng chốc hạ xuống gần như bằng không.
Sự im lặng của Tô Nam khiến Hứa Minh Huệ vui mừng, vì điều đó có nghĩa là lời cô ta nói đã có tác dụng.
Hứa Minh Huệ hơi nhướn mày, khóe môi cong lên, khẽ bật cười.
Ánh đèn phản chiếu trên mặt sông nhấp nháy, lấp lánh.
“Mất Tần Minh rồi, cô vẫn còn nhiều lựa chọn khác, nhưng tôi chỉ có một mình Tần Minh thôi.”
Giọng Hứa Minh Huệ mềm yếu, mang theo chút đáng thương.
“Cô Tô, xem như cô thương hại tôi đi, cô trả Tần Minh lại cho tôi được không?”
Tô Nam ngẩng lên, liếc nhìn cô ta, khóe môi bất giác nhếch lên thành một nụ cười lạnh, xen lẫn chút khinh miệt và trêu chọc. Cô nghiêng đầu, ánh mắt lấp lóe, cố tình chọc tức:
“Cô Hứa, đúng là tôi có nhiều lựa chọn, Tần Minh chỉ là một trong số đó thôi, nhưng tôi thật tò mò, lúc cô ôm tiền của anh ấy chạy đi, cô không nghĩ đến hậu quả sao?”
“Tôi… tôi cũng bất đắc dĩ thôi!” Hứa Minh Huệ nghiến răng.
Tô Nam thong thả nói, giọng mỉa mai:
“Ồ, bất đắc dĩ mà lấy tiền của bạn trai mình, rồi đem cho người đàn ông khác tiêu sao?”
Nhắc đến chuyện cũ, mặt Hứa Minh Huệ liền đỏ bừng vì xấu hổ.
Cô ta chỉ phạm một sai lầm thôi, tại sao lại bị bới móc mãi như thế? “Dù sao tôi cũng đã làm sai, tôi có thể nói rõ với Tần Minh, để anh ấy tha thứ cho tôi. Chỉ là cô…”
“Tha thứ?”
Giọng nói lạnh lẽo vang lên từ cầu thang xoắn phía sau. Hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4902840/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.