Tô Nam xoa xoa mái tóc nhỏ của cậu bé, thích còn không kịp, sao có thể từ chối được chứ? “Được thôi!”
Ánh mắt Phó Dạ Xuyên khẽ tối lại, giọng nói cũng lạnh đi vài phần:
“Nhóc tự ý ra ngoài, Thương Khiêm có biết không?”
Tiểu Mike chui rúc trong lòng Tô Nam, vẻ mặt đầy áy náy.
Chú xấu xa đáng ghét này, dù bệnh rồi vẫn khiến người ta khó chịu như vậy!
Phó Dạ Xuyên đắc ý rút điện thoại ra, trực tiếp gọi cho Thương Khiêm.
“Con trai anh trốn ra ngoài, đang ở chỗ tôi và Tô Nam.”
Ý là: mau đến đón về đi.
Hắn còn cố tình bật loa ngoài, để Mike nghe thấy giọng của Thương Khiêm.
Trong điện thoại, giọng Thương Khiêm lạnh lùng, thản nhiên:
“Vậy sao? Vậy phiền anh chăm sóc giúp tôi nhé, tôi đang họp, cúp máy đây.”
Tút tút! Cuộc gọi bị ngắt.
Ba người sững lại, Tiểu Mike lập tức phản ứng, vui mừng ôm chặt lấy Tô Nam, không chịu buông.
“Tuyệt quá, vậy là em có thể ở bên chị đẹp rồi!”
Phó Dạ Xuyên tức đến xanh mặt, nhìn màn hình tối om mà hơi thở cũng rối loạn.
Khó khăn lắm mới hẹn được đi ăn cùng, cuối cùng lại phải trông con hộ người khác?
Thật tức c.h.ế.t mà!
Cộng thêm cả Thường Lịch, bốn người cùng nhau đi đến nhà hàng đã hẹn.
Ngô Đồ Đồ đã đặt bàn sẵn, bầu không khí thanh nhã, ánh đèn dịu nhẹ, mọi cảm xúc mờ ảo đều dễ dàng sinh ra trong khung cảnh như vậy.
Thậm chí Ngô Đồ Đồ còn nghĩ sẵn chủ đề cho Phó Dạ Xuyên: “Ôn chuyện cũ, hướng tới tương lai!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4872196/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.