Tô Nam cầm ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch, cô không muốn nói chuyện gì nữa, giờ chỉ muốn giả vờ như không quen biết cái tên Ngô Đồ Đồ này.
Cuộc nói chuyện rôm rả của hai người khiến mấy người xung quanh chú ý, Nhiếp Bình không cam lòng, lại bưng ly rượu bước tới, nhìn Ngô Đồ Đồ đầy khó hiểu.
“Vị tổng tài này là…?”
Tô Nam không có ý định giới thiệu.
Ngược lại, Ngô Đồ Đồ đứng dậy, ánh mắt quét qua Nhiếp Bình, đầy ẩn ý, trong đó còn thấp thoáng chút thù địch.
Anh ta cười, mắt híp lại thành một đường, bước tới chìa tay ra:
“Ui chà, lâu quá không gặp!”
Nhiếp Bình hơi cau mày, thấy đối phương có vẻ quen thuộc, chắc chắn là đã gặp qua, nhưng lại không tài nào nhớ nổi là ai, đành gượng cười:
“Vâng, trông anh với cô Tô nói chuyện vui quá, tôi không làm phiền chứ?”
“Sao lại thế được!”
Ngô Đồ Đồ phẩy tay, tỏ vẻ ung dung, thản nhiên như thể đây chính là sân nhà mình, không chút gò bó, nhìn qua quả thật rất giống kiểu người quen thuộc chốn tiệc tùng, không hề sơ hở.
Nhiếp Bình khẽ cười, giọng mang ẩn ý, liếc nhìn cả hai:
“Cô Tô quả nhiên xinh đẹp rạng rỡ, đi đến đâu cũng có người theo đuổi.”
“Những người như chúng ta sao có thể sánh với cô Tô được?” Ngô Đồ Đồ thẳng thừng cắt lời, nhìn Nhiếp Bình với vẻ nghiêm túc lạ thường.
Tuy không biết đối phương là ai, nhưng nhìn điệu bộ thì chắc cũng chỉ là một ông chủ có tí tiền thôi, hơn nữa, ánh mắt hắn ta nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4872192/chuong-419.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.