Phó Dạ Xuyên thong thả thưởng thức phần sushi trước mặt, ngón tay thon dài, động tác tinh tế tao nhã, đẹp đến mức như một màn trình diễn nghệ thuật, chỉ là lời hắn nói ra lại mang theo chút lạnh lùng:
“Anh chỉ đang dùng cách nhanh nhất để dạy nó thế nào là làm người.”
Tô Nam khẽ nhíu mày, không hiểu.
Hắn kiên nhẫn giải thích: “Trước đây khi nó cao cao tại thượng, sai khiến người khác, chắc không bao giờ nghĩ sẽ có ngày phải nếm trải cảm giác đó, phải để nó nhớ cho kỹ.”
Tô Nam nhướng mày, lập tức hiểu ra.
Chỉ là, với Phó Oánh Oánh, kiểu trừng phạt này e rằng quá nặng rồi.
Cô ta khác hẳn người thường phải lo cơm áo gạo tiền, từ nhỏ đã là đại tiểu thư được nuông chiều đủ điều.
Tô Nam thở dài trong lòng, người đàn ông này, ngay cả với em gái ruột mà còn nhẫn tâm đến vậy, quả nhiên không thể tin vào cái vẻ yếu mềm bên ngoài của hắn.
Nhưng nghĩ lại, loại người như Phó Oánh Oánh chẳng hiếm, nhà họ Phó lại dư sức nuôi cô ta cả đời, Phó Dạ Xuyên làm vậy, phần lớn vẫn là vì còn quan tâm đến em mình.
Cô nhanh chóng ăn xong bữa sáng rồi đi làm.
Căn biệt thự rộng lớn chỉ còn lại Phó Dạ Xuyên và Ngô Đồ Đồ.
Ngô Đồ Đồ ánh mắt sáng rực nhìn hắn, kích động hỏi:
“Phó tổng, tối qua tiến triển thuận lợi chứ ạ?”
Không nhắc thì thôi, vừa nhắc tới, Phó Dạ Xuyên lập tức mất cả khẩu vị.
Tửu Lâu Của Dạ
Ánh mắt hắn trầm xuống, lạnh lẽo quét qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4857749/chuong-413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.