Tô Nam quay đầu, liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói:
“Anh quản được chắc?”
Phó Dạ Xuyên khựng lại, hơi thở nghẹn một chút rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường. Hắn sớm đã quen với thái độ này của cô.
Một lát sau, hắn lại cất giọng:
“Anh chỉ hỏi thôi, em không muốn nói thì thôi vậy.”
Giọng điệu kia, nghe kiểu gì cũng có chút… uất ức.
Ba người ngồi cạnh đó suýt nữa đ.á.n.h rơi cả ly trên tay:
“…”
Tim Tô Nam khẽ run lên, môi mím chặt, đồ khốn Phó Dạ Xuyên, chẳng bao giờ chịu nói chuyện cho đàng hoàng được sao!
Lúc này, Tiểu Mike bước lên, đứng chắn trước mặt Tô Nam, đôi mắt xanh biếc như mặt hồ nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hắn.
“Chú, chú tránh xa cô ấy ra.”
Phó Dạ Xuyên khẽ nhướng mày. Hắn thật không ngờ cậu bé giúp Tô Nam chuyển đồ lúc nãy lại là con trai của Thương Khiêm, nhưng mà điều đó có quan trọng gì đâu, dù là ai đi nữa, hắn vẫn ghét nó.
“Chú, chú có phải thích chị đẹp không?”
Tiểu Mike khoanh tay trước ngực, đôi lông mày nhỏ nhíu lại, ánh mắt đề phòng. Rõ ràng là khi chú này nhìn chị đẹp, ánh mắt chẳng có ý tốt gì cả!
Phó Dạ Xuyên cong môi, cúi đầu liếc nhìn cậu bé, ánh mắt lại dừng trên người Tô Nam, sâu thẳm không đáy.
“Phải.”
Hắn nhẹ nhàng thốt ra chữ ấy.
Ngay giây sau, Tô Nam đảo mắt một vòng trắng dã, suýt lật đến sau gáy. Phó Dạ Xuyên bật cười, thật đáng yêu!
Tiểu Mike thì hừ lạnh, ra vẻ người lớn:
“Chú già rồi, không xứng với chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4686105/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.