Câu nói của Phó Dạ Xuyên khiến Tô Nam thoáng có một cảm giác lạ, là sự… xót xa.
Cô lại có thể thấy xót cho Phó Dạ Xuyên sao? Mím chặt môi, hốc mắt cô hơi cay.
Rất nhanh, cô cố gắng ép mình phớt lờ cảm xúc ấy, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt hắn, nở nụ cười nhạt đầy lạnh lùng.
“Anh biết là được rồi.”
Khóe mắt người đàn ông hơi đỏ, môi mím thành một đường thẳng, thân hình cao ráo, cả người toát ra một vẻ cô độc đến đau lòng.
Hắn muốn đe dọa cô, nhưng cô không sợ. Hắn muốn thể hiện sự yếu đuối, nhưng cô lại chẳng động lòng.
Đứng trước mặt Tô Nam, hắn bỗng thấy mình… hoàn toàn bất lực.
Từ trong phòng bao, Lục Kỳ nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy ra tìm hắn giúp đỡ.
“Lão Phó, mau lên! Ngụy Thành đang kéo Hứa Minh Huệ đi bệnh viện rồi. Ơ, Tô Nam, cô cũng ở đây sao?”
Tô Nam chỉ khẽ nhếch môi, coi như chào đáp, không nói thêm một lời, rồi quay người bỏ đi.
Bóng lưng cô rời đi vừa dứt khoát, vừa lạnh lùng, không chút vương vấn.
Trong đầu Phó Dạ Xuyên toàn là hình ảnh đôi mắt thờ ơ của cô, như một cây kim nhọn, đ.â.m thẳng vào tim hắn!
Hắn không gào thét, cũng chẳng mất kiểm soát, ánh mắt bình tĩnh, sắc mặt lạnh lùng, nhưng nắm đ.ấ.m bên người hắn siết chặt, gân xanh nổi rõ, tố cáo cơn sóng dữ đang cuộn trào trong lòng.
Lục Kỳ gọi hắn vài tiếng, hắn không đáp. Nhìn thấy ánh mắt kia u ám, chất chứa giông bão, Lục Kỳ lập tức hiểu ra mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4678798/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.