Giang Thành cười nhạt, ánh mắt ngạo nghễ:
“Được thôi, vậy thì một lời đã định!”
Cuộc họp kết thúc, trong khi mọi người lần lượt rời đi, Tô Nam và Tô Cẩn vẫn ngồi yên tại chỗ. Tô Cẩn khẽ day trán, bất lực:
“Anh đâu có định để em cược với ông ta!”
Tô Nam nhướn mày, giọng trêu chọc:
“Lời đã nói ra rồi, không cược cũng không được nữa. Hơn nữa, chẳng phải anh là người kéo em vào sao?”
Tô Cẩn lạnh lùng hừ một tiếng:
“Bởi vì con trai ông ta đúng là phế vật. Dự án quan trọng như thế sao có thể trông chờ vào một kẻ như hắn? Anh để em tham gia là thật lòng muốn em xúc tiến hợp tác này.”
Tô Nam cong môi, giọng đầy vẻ hóng hớt:
“Sao anh lại ghét con trai Giang Thành đến vậy?”
Tô Cẩn hừ lạnh, ánh mắt thoáng u ám:
“Hắn quyến rũ nữ cấp dưới, làm ầm ĩ đến mức suýt khiến công ty bị đưa lên hot search. Anh phải bỏ không biết bao nhiêu tiền mới dập được chuyện đó, vậy mà hắn vẫn chứng nào tật nấy, còn định sắp xếp cô ta vào phòng tài vụ! Giang Thành hết lần này đến lần khác bao che cho hắn, khiến người khác không thể chịu nổi.”
Nụ cười trên môi Tô Nam nhạt dần, thì ra là loại đàn ông đó.
“Đúng là đáng đời.”
Cô mím môi, quay sang Dư Lâu:
“Anh có thông tin về dự án và vị thương nhân phố Wall kia không?”
Dư Lâu gật đầu, đưa cho cô một tập tài liệu. Tô Nam cười cười, mở ra xem, rồi nụ cười lập tức cứng lại.
Một trang trắng tinh!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4677216/chuong-350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.