Câu nói của Phó Dạ Xuyên không rõ là Tô Nam có nghe thấy hay không, vì cô hoàn toàn không có phản ứng gì. 
 Sợi dây an toàn bật lên rồi rơi xuống, rồi lại bật lên, lại rơi xuống, cứ thế d.a.o động liên hồi, đến mức thần kinh người ta cũng run theo. 
 Cơ thể Tô Nam dần thích ứng, nỗi hoảng loạn ban đầu cũng chậm rãi tan biến. Khi mở mắt nhìn hắn lần nữa, trong mắt cô chỉ còn lại giận dữ và lạnh lùng! 
 Khi hai người được kéo lên, Phó Ngôn Nghi cùng những người khác vội vàng chạy tới, mặt mày lo lắng: 
 “Tô Tô, cô không sao chứ?” 
 “Chóng mặt không? Có buồn nôn không?” 
 Còn Phó Dạ Xuyên, lại đứng riêng một góc, bị mọi người hoàn toàn cô lập. 
 Ai nhìn cũng thấy rõ, đây chính là hậu quả của cơn giận dữ do hắn tự chuốc lấy, giờ hắn còn mong người khác an ủi mình sao? Tô Nam mới là người oan uổng nhất! 
 Ngay cả Phương Mộng Kỳ cũng chỉ đứng yên lặng nhìn, ánh mắt d.a.o động, không rõ giữa hai người vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. 
 Sắc mặt Tô Nam trắng bệch, môi mím chặt, không nói nổi một câu, cảm giác như dạ dày bị cuộn lại, cả người choáng váng và buồn nôn. 
 Cô nhíu mày, giọng khàn khàn: 
 “Có thể… kết thúc được chưa?” 
 Phó Ngôn Nghi liếc sang Phó Dạ Xuyên, người đàn ông vẫn đứng thẳng tắp, sắc mặt tuy hơi trắng nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh, hoàn toàn không giống vừa nhảy bungee từ trăm mét xuống. 
Dù sao, với một người từng trải qua huấn luyện đặc nhiệm thì chút trò chơi cảm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4669212/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.