Tô Nam vốn không sợ độ cao, nhưng khi nhìn xuống vực sâu hun hút dưới chân, cô vẫn không khỏi rùng mình một cái.
Bước lên khinh khí cầu, cảm giác đôi chân run lên bần bật, như thể đang dẫm trên mây, chênh vênh, bồng bềnh, không có chút cảm giác an toàn nào.
Ngoại trừ Phó Ngôn Nghi và Tần Minh, hai người có kinh nghiệm mạo hiểm chuyên nghiệp thì ai nấy đều mặt tái mét.
Chỉ có Phó Dạ Xuyên vẫn bình tĩnh như núi, hoàn toàn không nhìn ra cảm xúc gì.
Cảm giác lơ lửng giữa không trung khiến người ta bất an vô cùng. May mà dây an toàn và khóa móc đều được cố định chắc chắn, nếu không thì dù có đ.á.n.h c.h.ế.t, Tô Nam cũng không dám bước lên! Cô thề sau này phải tránh xa Phó Ngôn Nghi ra mười tám con phố!
Đạo diễn theo sát ghi hình không dám lên khinh khí cầu, chỉ có camera gắn trên người và flycam bay quanh.
Phương Mộng Kỳ không biết là giả vờ hay thật sự sợ, mặt trắng bệch như tờ giấy, bám chặt lan can hét chói tai, khiến mọi người quên cả sợ vì bị cô làm ồn đến choáng đầu.
“Em sợ sao?”
Giọng Phó Dạ Xuyên vang lên sau lưng, trầm thấp, khàn khàn, lại mang chút từ tính.
Tô Nam khựng lại, cứng đầu phủ nhận:
“Sợ cái quỷ gì chứ!”
Sau lưng truyền đến một tiếng cười khẽ khinh khích, khiến cô nghiến răng nghiến lợi, thật muốn quay lại mắng cho một trận, nhưng trong tình huống này, chẳng có tâm trạng đâu mà đôi co.
Phương Mộng Kỳ gần như sắp khóc, run rẩy nói:
“Phó tổng… em sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4669210/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.