Thái độ của Tô Nam lạnh nhạt, nhưng lại không khiến Phó Dạ Xuyên bực bội chút nào.
Trong đôi mắt sâu thẳm ấy, dường như có thể tràn ra thứ dịu dàng như nước.
“Không cần đâu, anh chỉ hỏi vậy thôi. Em không nói cũng được.”
Dù sao thì… hắn cũng có cách để biết.
Bên cạnh, Lâm Dật khẽ ho một tiếng, hỏi:
“Cô Tô, đây là bạn của cô sao?”
“Không phải.” Tô Nam lập tức phủ nhận.
Lâm Dật cười: “Chuyện bên này giải quyết xong rồi, ở lại chơi vài ngày đi?”
Ánh mắt Phó Dạ Xuyên chợt lạnh đi vài phần, khi nhìn sang Lâm Dật, trong đó thấp thoáng một tia nguy hiểm khó tả.
Tô Nam nhíu mày, khẽ lắc đầu:
“Để lần sau đi, trong nước tôi còn có việc gấp phải xử lý.”
“Thật đáng tiếc, chúc cô thuận buồm xuôi gió.”
Lâm Dật đưa tay ra.
Tô Nam mỉm cười, bắt tay anh rồi rời đi.
Phó Dạ Xuyên sải bước theo sát phía sau.
Hai người đứng cạnh nhau, dù ở góc độ nào nhìn lại cũng đều là cảnh tượng hoàn mỹ khiến người ta không thể rời mắt.
Trên máy bay, Phó Dạ Xuyên mặt dày muốn đi cùng, còn Tô Nam thì chẳng buồn liếc lấy một cái, cứ thế bước lên.
Hắn có thể đường hoàng lên chuyên cơ của nhà họ Tô sao? “Đêm qua anh đến tìm em… không dọa em sợ chứ?”
Tô Nam khẽ hừ một tiếng:
“Xin lỗi, tôi không thấy anh đâu cả.”
Phó Dạ Xuyên khựng lại, giọng hơi trầm xuống:
“Bên cạnh anh lúc đó… thật sự không có ai sao? Nhưng mà… eo anh hơi đau, trên áo còn có dấu giày nữa.”
Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4647755/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.