Tô Nam mặt không cảm xúc, nhai từng miếng cá, chẳng nêm nếm gì, cô cũng không thấy được vị ngon nguyên chất.
Con cá ấy là do sóng biển đ.á.n.h dạt vào bờ, Phó Ngôn Nghi nhặt về, rồi dùng ít lá khô nhóm lửa nướng lên.
Tửu Lâu Của Dạ
Ngoài vị tanh mặn, hoàn toàn nhạt nhẽo vô vị.
Cô lẩm bẩm:
“Thèm món ăn của nhà hàng Pháp cổ trên phố Paris ở nước F quá đi, thêm một ly vang trắng thì đúng là hoàn hảo.”
Phó Ngôn Nghi đang hăng hái ăn uống, nghe thế thì nghiêng đầu nhìn cô, cười hí hửng rồi chồm lại gần:
“Tô Tô, cô không muốn ăn thì đưa cho tôi đi.”
Cậu ta vừa nói vừa vươn tay định lấy miếng cá trong tay cô.
Tô Nam né ngay, trừng mắt giữ khư khư, như bảo vệ của ngon.
“Cẩn thận không thì Tiểu Hổ c.ắ.n cậu bây giờ!”
Tiểu Hổ lập tức trợn mắt nhe răng, làm ra dáng vẻ hổ dữ gầm gừ.
Phó Ngôn Nghi thử thăm dò:
“Nếu cô thấy chán thì mặc đồ của đám người rừng đi, tôi dẫn cô vào bộ lạc của bọn họ xem một chút?”
Tô Nam lập tức lắc đầu. Chán thì chán, nhưng đâu có nghĩa là cô muốn đi nộp mạng! Đừng nói mặc đồ của bọn họ, chỉ cần nghe hai chữ người rừng thôi, cô đã run cả người rồi. Tuyệt đối không đời nào!
Trên trời mây tan sạch, xanh thẳm như ngọc, gió biển lồng lộng, mát lạnh tự nhiên, nhưng Tô Nam chẳng buồn ngẩng đầu ngắm, chỉ thấy nôn nao mệt mỏi. Bao giờ mới thoát được những ngày tháng khủng khiếp thế này đây!
Đang chìm trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4629383/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.