Không khí xung quanh lập tức đông cứng, lạnh lẽo đến mức ngay cả hít thở cũng không dám mạnh.
Ánh mắt băng lãnh của Phó Dạ Xuyên thoáng hiện chút kinh ngạc, hắn quay đầu nhìn cô.
Tửu Lâu Của Dạ
Tô Nam hờ hững đối diện với ánh mắt ấy. Khoảnh khắc chạm mắt, hắn nhìn ra được sự không tin tưởng nơi đáy mắt cô. Tim hắn khựng lại, như bị ai đó khoét một nhát đau nhói.
“Em nghi ngờ, là tôi sai Tống Trì làm chuyện này?”
Đôi mắt hẹp dài của hắn hơi nheo lại, ánh nhìn sắc bén.
Tô Nam không lên tiếng, chỉ cong môi cười lạnh. Sự im lặng đã nói rõ tất cả.
Lục Kỳ bên cạnh bất giác rùng mình một cái, làn khí lạnh quái lạ lan tràn quanh đó…
Gì thế này? “Nếu không, tại sao người đến lại là anh?”
Tô Nam nói xong, bầu không khí càng thêm căng lạnh.
Lục Kỳ vội vàng bước lên, cuống quýt giải thích:
“Hiểu lầm rồi, chuyện này không liên quan đến lão Phó. Lúc bọn tôi định rời đi, lão Phó bảo có chuyện muốn nói với cô nhưng tìm mãi không thấy. Nghe nhân viên gác cửa nói cô đi về hướng này, nên bọn tôi mới chạy tới…”
Hắn ta lập tức ra hiệu cho Trần Miễn. Trần Miễn gật đầu lia lịa:
“Đúng vậy, Tô tiểu thư, quả thật là thế.”
Tô Nam hơi cụp mắt, như đang cân nhắc độ tin cậy trong lời bọn họ.
Lục Kỳ vội vàng bổ sung:
“Đã từng là vợ chồng, nghĩa tình trăm năm, lão Phó sao có thể hại cô chứ? Vừa nghe thấy bên này có động tĩnh, cậu ấy sợ cô gặp nguy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4629354/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.