Tô Nam không hề cố ý hạ thấp giọng, lời vừa thoát ra, cả sảnh tiệc nhỏ lập tức bị kéo hết sự chú ý về phía cô.
Bầu không khí chùng xuống, lạnh lẽo lan ra.
Sắc mặt của Thẩm Khiết thoáng chốc trắng bệch, lửa giận ầm ầm dâng lên.
“Cô… cô thật sự chẳng có giáo dưỡng gì cả, sao lại có thể nói chuyện với trưởng bối như thế?”
Tô Nam liếc sang bà ta, ánh mắt đầy khinh miệt. Chỉ một cái liếc mắt, chẳng cần mở miệng cũng đủ nói lên tất cả.
Trưởng bối? Bà ta xứng sao? Một kẻ chen chân làm tiểu tam, dựa vào đâu mà đòi người khác tôn trọng? Thẩm Lê đứng bên cạnh, môi mím chặt, cơ thể cứng đờ, mặt mày tức tối đến tái xanh.
Vốn dĩ cô ta định nhân cơ hội này để giao lưu với các tiểu thư danh môn, lại có thể nhân tiện tiếp cận Phó Dạ Xuyên, nhưng kết quả bây giờ, chỉ e rằng tất cả mọi người đều biết cô ta chẳng phải tiểu thư nhà họ Tô gì cả.
Nếu cứ thế mà lủi thủi rời đi, chẳng bằng liều cắn răng, dứt khoát bôi nhọ Tô Nam, gán cho cô hình tượng cay nghiệt lạnh lùng. Ai cũng đừng mong có kết cục tốt!
Cô ta nghẹn giọng, ra vẻ như bị Tô Nam bắt nạt, sắp khóc đến nơi.
“Chị Tô Nam, sao chị có thể nói chuyện khó nghe như thế?”
Tô Nam liếc nhìn cô ta một cái, mặt không biểu cảm, giọng điệu lạnh băng.
“Giả vờ trong sáng cái gì chứ? Tôi còn có thể nói khó nghe hơn nữa, có muốn nghe không?”
Đừng hòng diễn trò trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4629349/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.