Trình Ý vội vàng bước ra từ bên cạnh, nhìn thấy Tô Nam thì thở phào nhẹ nhõm.
“Em còn tưởng chị bị bắt cóc rồi cơ, nhưng nghĩ lại thì… cũng chỉ có chị mới đi bắt cóc người khác thôi…”
Huống hồ còn là Phó Dạ Xuyên!
Tửu Lâu Của Dạ
Tô Nam nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, làm như không có gì mà đi xuống lầu. Sự nặng nề trong lòng cô không hề vơi đi chút nào.
Nghe vậy, cô liếc mắt trắng cậu ta một cái, gương mặt không chút biểu cảm.
Tiếng giày cao gót gõ trên bậc thang, dáng vẻ vẫn tao nhã, ung dung.
“Chị Tô Nam, tổng giám đốc Phó… anh ấy không sao chứ?”
Thẩm Lê nhanh chóng đuổi theo, khẽ cắn môi, nhìn sắc mặt khó coi của Tô Nam, lấy hết can đảm để hỏi.
Khóe môi Tô Nam khẽ nhếch, ánh mắt nghiêng nghiêng liếc qua cô ta một cái.
Chỉ một cái liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư.
Nếu như Thẩm Lê có thể quang minh chính đại mà thể hiện tham vọng, Tô Nam còn nể phục sự gan dạ ấy. Đáng tiếc, cái kiểu tiểu trà xanh rụt rè, khúm núm này lại càng khiến người ta khinh thường.
Cô hơi ngẩng cằm, gương mặt mang theo lạnh lẽo bức người, chỉ tay về phía căn phòng mà mình vừa bước ra.
“Muốn biết thì tự vào mà xem đi.”
Thứ mà cô chán ghét, vẫn sẽ có người tranh giành, nhưng Tô Nam bây giờ đã không còn là chính mình của ba năm trước nữa, cô có thể che giấu tâm sự mà không để lộ sơ hở nào.
Sắc mặt Thẩm Lê cứng ngắc, đầy xấu hổ.
“Không…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4629346/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.