Cảnh tượng này rơi vào mắt mọi người, thoạt nhìn thì chính là Ngụy Thành và Tô Nam có quan hệ thân thiết. Mà Phó Dạ Xuyên thì giận dữ đến mức mất hết lý trí.
Trong phút chốc, lòng hiếu kỳ nhiều người bị khơi dậy, bàn tán thầm kín.
Quả nhiên, tình cảm của giới hào môn, phức tạp và biến hóa khó lường.
Lời nói của Phó Dạ Xuyên khiến Tô Nam cảm thấy buồn cười. Hắn dựa vào đâu mà xen vào chuyện của cô? Cô im lặng, nhướng mày khẽ cười:
“Anh đoán xem…”
Ngụy Thành lại cuống quýt giải thích:
“Lão Phó, tôi với cô ta thật sự không quen!”
Phó Dạ Xuyên chẳng thèm liếc hắn ta một cái, càng không buồn nghe.
Đúng lúc đó, Lục Kỳ bước tới, nhìn cái thế cục tam giác méo mó này, không nhịn được lên tiếng thay Phó Dạ Xuyên:
“Không quen à? Nhìn thế nào cũng thấy rất quen đấy!”
Khóe môi Ngụy Thành giật giật, lông mày cau chặt.
“Cậu rốt cuộc đứng về phía nào?”
Lẽ nào thằng Lục Kỳ này là tai mắt mà Tô Nam cài bên cạnh bọn họ?
Khí thế của Ngụy Thành đè ép xuống, dù sao hắn ta cũng xuất thân quân đội, đánh thì Lục Kỳ chẳng đánh lại được. Lục Kỳ đành rụt cổ, trốn ngay ra sau lưng Phó Dạ Xuyên.
Ánh mắt Phó Dạ Xuyên vẫn dán chặt lên người Tô Nam, như đang chờ một câu trả lời từ cô, nếu cô không nói rõ, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Tô Nam cũng nhìn ra được điều đó, khóe môi cong cong, ánh mắt lóe lên ý cười đầy thâm ý:
“Dù gì cũng quen biết ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4629330/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.