Nói xong, Tô Nam liền cúp máy, không cho Phó Dạ Xuyên cơ hội nói thêm một câu nào. Đó chính là câu trả lời của cô.
Sinh nhật của hắn thì liên quan gì đến cô chứ? Trái tim Phó Dạ Xuyên không ngừng chìm xuống, nhưng nhớ lại lời Lục Kỳ, cô đã mua quà rồi, chắc chắn sẽ không thể không đến.
Nghĩ vậy, trong lòng hắn cũng thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Tô Nam dậy rất sớm, cuộc điện thoại tối qua hoàn toàn không ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.
Đêm qua trời đổ mưa, tiếng mưa rơi tí tách chính là khúc nhạc ru ngủ tuyệt vời nhất.
Sáng ra, trời vẫn âm u, hơi se lạnh. Cô đẩy cửa ban công, gió mang hơi lạnh ùa vào, khiến cô hơi rùng mình.
Điện thoại của Trình Ý gọi đến từ sớm. Tô Nam bắt máy:
“Nhị thiếu gia Trình, sinh nhật vui vẻ, sống lâu trăm tuổi nhé!”
Đầu dây bên kia bật cười:
“Chị đang chúc thọ ông nội em đấy à?”
Tô Nam bĩu môi, hừ một tiếng:
“Ra vẻ! Nếu không phải hôm nay là sinh nhật cậu, cậu sớm toi đời rồi!”
Cô bật loa ngoài, vừa nói vừa trang điểm nhẹ, tinh tế, sau đó chọn một chiếc váy dài phiên bản giới hạn, màu xám xanh điểm xuyết ngọc trai, sang trọng khí phái, đẹp đến kinh diễm.
Đi kèm đôi giày cao gót, khí chất của cô lập tức bật lên, khí trường mạnh mẽ, quý khí khó ai sánh bằng.
“Nữ vương của em, chị chuẩn bị quà gì cho em thế? Em nghĩ cả đêm rồi mà không đoán ra.”
Trình Ý nhịn không được mà mở miệng hỏi, mong chờ nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4629295/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.