Bầu không khí trong xe và ngoài xe trong nháy mắt đông cứng lại.
Sắc mặt Phó Dạ Xuyên căng chặt, khó coi đến cực điểm, ánh mắt sâu thẳm gắt gao nhìn Tô Nam, đôi môi mỏng mím chặt.
Không còn người ngoài, đến cả bề ngoài giả vờ hòa nhã, Tô Nam cũng chẳng thèm giữ nữa.
Trong lòng cô, Phó Dạ Xuyên chưa từng có tư cách được tha thứ!
Ngược lại người khác, Trình Ý, Tô Kỳ, Tô Minh, Du Phi, thậm chí cả Trần Miễn đều được đối xử tốt hơn hắn gấp vạn lần!
Tô Nam ngồi đó đầy thờ ơ, đợi Phó Dạ Xuyên tự động rời đi, xe của cô đâu phải ai cũng có thể ngồi, mà Phó Dạ Xuyên thì lại càng không xứng!
Thế nhưng trọn một phút trôi qua, hắn vẫn đứng yên bất động.
Tô Nam cau mày nhìn, chẳng lẽ nghe không hiểu lời cô nói sao? Cô vừa định mở miệng đuổi người thì môi mỏng của Phó Dạ Xuyên khẽ nhếch, giọng nói lạnh lùng, không hề mang theo chút ấm áp.
“Tô Nam, nơi anh muốn đi, em không muốn đến thật sao, chắc chứ?”
Dĩ nhiên…
Còn chưa kịp nói, Dư Lâu ở bên cạnh đã khẽ ho khan một tiếng, ra hiệu cô có chuyện cần nói.
Tô Nam còn chưa kịp phản ứng, Phó Dạ Xuyên đã khẽ bật cười.
“Năm phần trăm cổ phần tập đoàn Song Tử mà em mua từ tay anh, anh còn chưa ký tên đâu. Em không muốn đi thì thôi vậy…”
Lời vừa dứt, Tô Nam cứng đờ cả người.
Gì cơ?
Dư Lâu bất đắc dĩ nhắm mắt lại, khẽ ho một tiếng, lên tiếng giải thích:
“Tô tổng, tôi vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4629277/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.