Nghĩ đến cảnh dưới ánh đèn đường, Tô Nam với mái tóc đầy máu, bóng dáng cô đơn rời đi, lạnh lẽo và hiu quạnh.
Khoảnh khắc ấy, tim hắn không khỏi nhói đau.
Hắn nợ cô, mà chẳng thể trả nổi.
Phó lão gia trừng mắt:
“Nếu chỉ cần xin lỗi là xong, thì ta có cần tức giận đến vậy không? Xin lỗi chẳng khác nào thừa nhận chúng ta vu khống cô ấy. Cổ phiếu, quỹ, danh tiếng công ty… còn giữ được nữa không?”
Tửu Lâu Của Dạ
Phó Oánh Oánh lập tức phụ họa:
“Đúng đấy, có gì mà xin lỗi. Giải quyết riêng là được, đâu cần mất cả thể diện nhà họ Phó. Cho dù cô ta là con gái Tô Dịch Phong thì đã sao, chẳng lẽ cao quý hơn người chắc? Đâu phải chúng ta ép cô ta gả vào, cũng chẳng phải chúng ta ép cô ta ly hôn, mắc gì phải tự bêu xấu mình?”
Nếu mà xin lỗi, thì Phó Oánh Oánh làm sao còn chỗ đứng trong giới tiểu thư danh giá, chắc chắn sẽ bị người ta cười chết!
Vậy nên… tuyệt đối không được xin lỗi!
Ánh mắt lạnh như băng của Phó Dạ Xuyên quét qua, khiến Phó Oánh Oánh sợ co rụt cổ lại.
Hắn khẽ bật cười:
“Được thôi, đã không muốn công khai xin lỗi, vậy thì cùng nhau đến tận cửa mà xin lỗi.”
“Không được đâu!”
Khúc Tình lập tức phản đối.
Trước đây bà ta luôn hống hách với Tô Nam, giờ bảo bà cúi đầu xin lỗi tận nơi? Chẳng khác nào tát vào mặt mình!
“Đủ rồi!”
Sắc mặt Phó lão gia xanh mét, nhìn về phía Phó Dạ Xuyên… đứa cháu trai này trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4629234/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.