Bên ngoài, Phó Oánh Oánh và Khúc Tình ngay lập tức sững người.
“Chị… sao chị lại ở đây?” Phó Oánh Oánh ngạc nhiên lên tiếng.
Chẳng phải Tô Nam đã bị tập đoàn Tô thị đuổi đi rồi sao? Khúc Tình cũng hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh lấy lại phong thái, mỉm cười bình thản:
“Chắc là đến đây giãy c.h.ế.t một lần cuối thôi. Tô Nam, tôi khuyên cô nên biết điểm dừng, không phải hào môn nào cũng chứa rác rưởi đâu, huống chi còn là thứ rác tái sử dụng!”
Phó Oánh Oánh cũng mạnh miệng hơn:
“Đúng thế! Chị đến đây gây sự sao? Tiếc là chẳng còn ai giúp chị nữa. Nhà họ Tô không cần chị nữa rồi, Tô Nam, chị chẳng còn chỗ dựa đâu!”
Tô Nam cúi đầu bật cười khẽ, ánh mắt lười biếng lướt qua hai người họ, không nói một lời, lặng lẽ đi thẳng ra ngoài.
Phó Oánh Oánh đứng chắn ngay cửa, rõ ràng không có ý định nhường đường.
Tửu Lâu Của Dạ
Tô Nam thẳng thừng đ.â.m sầm vào cô ta. Phó Oánh Oánh bị va mạnh đến mức lệch cả người, dựa vào tường, còn đang định mở miệng chửi thì bất chợt bắt gặp đôi mắt lạnh lẽo âm u của Tô Nam liếc qua. Cô ta sợ đến nỗi nghẹn họng không nói nổi một câu.
Mãi đến khi bóng lưng Tô Nam khuất dần, Phó Oánh Oánh mới xoa vai bị đụng đau, vừa nhăn mặt vừa nghiến răng:
“Đã thành chó nhà có tang rồi còn ngông cuồng! Rồi sẽ có ngày tôi cho chị đẹp mặt!”
Tại sảnh tiệc chính, Tô Dịch Phong và con trai Tô Cẩn vẫn điềm tĩnh, tao nhã trò chuyện với khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4629221/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.