Ánh mắt Phó Dạ Xuyên lạnh lẽo, khẽ ngước lên, giọng điệu xa cách:
“Chuyện đã làm rồi thì mãi mãi không thể cho qua được. Tôi không có tư cách tha thứ thay cô ấy, là Tô Nam không thèm nhận lời xin lỗi của cô!”
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Kiều Uyển Như, Phó Dạ Xuyên không thèm liếc thêm một cái, lạnh lùng ra lệnh:
“Còn chờ gì nữa? Lái xe!”
“Vâng, Phó tổng.” Tài xế không dám chậm trễ, lập tức khởi động xe rời đi.
Kiều Uyển Như cứng đờ người, đứng yên tại chỗ, trơ mắt nhìn chiếc xe xa dần. Sự uất ức trong mắt dần bị thay thế bằng lửa giận.
Cô ta mới rời đi chưa được bao lâu, sao Phó Dạ Xuyên lại trở nên lạnh lùng với cô ta đến thế? Hắn lại vì Tô Nam mà lên tiếng?
Tô Nam… quả là bản lĩnh không nhỏ!
Kiều Uyển Như tức giận rút điện thoại, gọi một cuộc, giọng dịu dàng: “Oánh Oánh à? Chị về rồi!”
Tô Dịch Phong vẫn đang ở nước ngoài, Tô Cẩn cũng đi công tác, chỉ có Tô Kỳ sống c.h.ế.t đòi theo Tô Nam về nhà.
Hai người vừa kéo vừa đẩy tới tận cửa, Tô Nam bực bội:
“Chú quản gia đã cho người dọn dẹp nhà anh sạch sẽ từ hai ngày trước rồi, sao anh cứ phải theo em về ở?”
Tô Kỳ nhéo tai cô, suýt chút nữa bế lên như hồi bé: “Phản đối vô hiệu. Nhà anh lâu quá không ở, thấy xa lạ. Anh muốn ở nhà em!”
Tô Nam hết cách, đành mở cửa rồi nhập thêm vân tay của anh vào hệ thống. Tô Kỳ gật gù hài lòng, ngạo nghễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4629188/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.