Tô Nam thẳng thắn thừa nhận, nếu là người khác thì cô tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ giữ lấy món đồ yêu quý của người ta không chịu trả.
Cô chính là hận nhà họ Phó, chính là không muốn họ sống yên ổn, chính là cố ý mua lại chiếc tẩu đó để khiến họ ăn không ngon ngủ không yên.
Tất cả những điều đó, cô đều thừa nhận, chẳng có gì cần phải che giấu.
“Đại tiểu thư nhà họ Phó, tôi chưa bao giờ là người lương thiện, yếu đuối đâu. Người kính tôi một thước, tôi kính lại một trượng. Trước kia các người đối xử với tôi thế nào, tôi không thể giả vờ quên hết được, đúng không?” Trông cô giống người rộng lượng lắm sao? Phó Oánh Oánh tức giận đến run cả người, lời muốn nói nghẹn cứng nơi cổ họng. Tô Nam thẳng thắn thừa nhận như vậy, lại càng khiến người khác phát điên hơn là chối bỏ!
Phó Oánh Oánh định lớn tiếng thì bị Phó lão gia lườm một cái. Cô ta lập tức hít sâu một hơi, đổi giọng mềm mỏng lại, khóc thút thít, đôi mắt to tỏ ra vô tội nhìn Tô Nam.
“Chị Tô Nam, trước đây là lỗi của em, là do em còn nhỏ dại, không hiểu chuyện. Chị rộng lượng bỏ qua cho em nhé. Em xin lỗi chị thật lòng đấy, chỉ cần chị chịu tha thứ cho em, em làm gì cũng được. Mong chị có thể trả lại chiếc tẩu cho ông nội. Là tại em mà gây ra chuyện, mẹ em bị cấm túc rồi, ông nội cũng đã mắng em rồi. Nếu chị vẫn chưa nguôi giận, chị cứ tát em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/4629177/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.