Căn phòng chìm vào yên tĩnh.
Chỉ một khoảnh khắc im lặng như vậy lại dường như dài cả một thế kỷ.
Nụ cười trên mặt Thẩm Minh Yến ngừng lại sau đó rất nhanh trở lại bình thường. Hắn nhìn Giản Tang, mở miệng nói: "Bảo bối, trò đùa này không vui chút nào."
Giản Tang ngồi trên ghế sofa. Anh mặc một chiếc áo len mỏng, thân hình mảnh khảnh và cân đối.
Trong phòng có mấy ngọn đèn vàng mờ ảo giống như một tầng ánh sáng u ám chiếu lên người anh. Lúc không cười, trên người luôn có một bầu không khí xa cách cùng uất ức vờn quanh.
Anh luôn bình tĩnh, kể cả bây giờ.
Đôi môi mỏng của Giản Tang hơi mím lại. Nói ra được lời kia thật sự rất khó khăn. Ít nhất anh cũng đã chuẩn bị tinh thần cả buổi chiều. Cho dù bây giờ có nói ra lần nữa, tim anh vẫn rất đau, nhưng dù môi anh đã có chút run rẩy thì vẫn mở miệng nói lại lời kia: "Chúng ta ly hôn đi."
Đôi mắt nguy hiểm của Thẩm Minh Yến nheo lại.
Giản Tang hít một hơi thật sâu: "Em đang nghiêm túc."
Thẩm Minh Yến nói: "Em giận anh à?"
Giản Tang như mượn chút sức lực mà dựa vào sofa: "Không có."
"Em có!"
Thẩm Minh Yến cao giọng, ánh mắt sắc bén mang theo sự khó hiểu, hắn không rõ: "Tại sao? Là bởi vì sáng nay anh không ở cùng em à?"
Giản Tang thở dài: "Không phải."
"Vậy vì cái gì?" Thanh âm của Thẩm Minh Yến thậm chí còn có chút hung hăng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ly-hon-toi-cung-chong-cu-trung-sinh-ve-cap-3/2953455/chuong-18.html